Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009

Thành phố nơi anh ở

Thành phố nơi anh ở
Chưa một lần em qua
Đâu trong những câu thơ
EM đã từng biết mặt
Đâu trong những bài hát
Ngân nga hoa lý vàng
Chiều buông trên sông Hàn
Mọc từng chùm sao biển

Thành phố nơi anh ở
Mưa ươm vào cà phê
Ươm vào tuổi thơ anh
Từng giọt buồn rất khẽ
Anh yêu thương tiếng mẹ
Những âm tiết ban đầu
Bao đời cực đôi ngâu
Xanh trong mùa lá biếc
Anh đi bao mùa xa
Ngày đi nhịp hải hà
Chim vẫn về trên mái
Gọi nhau chuyện vô tư

Ngày nào anh mất mẹ
Phương xa mờ mưa giăng
Anh đi về bao lần
Không quên mùa hoa ấy
Không quên mùa mưa ấy
Tuổi mưa mới chớm buồn
Ôi tiếng còi ngoài sương
Xóa một thời trai trẻ

Dạo này thấy mệt và chán. Nếu không viết ra những dòng này có lẽ sẽ nổ tung mất :)

Thú thực là mình không cảm thấy nôn nao hay lo lắng, mong muốn đi làm sớm làm gì cả. Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi mà. Cứ biết thế đi đã. Tuy nhiên cũng chả học thêm được gì, xuất phát từ cả những lý do tự thân cũng như ngoại thân. Chẳng biết quyết định như thế có đúng hay không, cứ biết là hãy cứ luôn nhìn về phía trước.

Lạc.

Bài hát viết không viết nên lời....

Những ngày đã qua.

Tôi tự nhủ mình rằng "sỏi đá rêu phong, sỏi đá chưa quên chân người"... Rồi cuộc sống sẽ có một bến đỗ bình yên ở một nơi nào đó. Nhưng rồi nhận ra rằng, chưa hề và có lẽ sẽ không bao giờ có một nơi như thế trong cuộc đời của bản thân mình.

Suy nghĩ nhiều làm chi khi cuộc sống vốn đã mặc định như thế. "Một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời". Người cũng xa rồi đấy thôi. Có lẽ cứ như thế mà tiến, mà đi đến, đi đến và vượt qua những điều còn chưa trải nghiệm, còn chưa đạt được.

Cũng như không ít những người khác, Hà Nội với tôi rồi cũng như một bến đỗ nào đó trong cuộc đời này. Có những con người đã đi qua, có người ở lại, có người lại tiếp tục ra đi trên những con đường của mình. Rồi có lúc nào đó, tôi nhận thấy là đã quá muộn cho một sự thay đổi rồi. Không chọn lựa. Không phàn nàn. Không thay đổi. vạn vật bất biến và vình hằng.

Có một chợt, một ai đó ra đi, rời xa thủ đô để xuôi Nam vạn lý, tìm kiếm vùng đất mới và để sống với chính mình, cho mình một cuộc sống thật sự. Điều đó lại làm mình nghĩ nhiều hơn và đôi khi cũng nao núng nhiều hơn. Mình đã nói với ai đó rằng, SG mới là nơi thực sự dành cho mình, cho mình cảm giác được sống thật với chính con người của mình, được thể hiện cái tôi bản ngã đúng mực nhất một cách có thể. Người đi rồi, và cũng sẽ có một ai đó nữa cũng sẽ xuôi Nam về với đất mẹ, về với biển trời thương nhớ Phương Nam cho nguôi ngoai những nỗi nhớ đã định hình nhưng chưa bao giờ định lượng.... Giá như đừng có ai đi như thế nữa, hoặc chí ít đi nhưng đừng để tôi biết, để tôi không phải như thế này, dằn vặt và ngột ngạt, dường như thu mình lại, sống nhỏ bé cho riêng mình... Có lẽ, đang chạy trốn chỉnh bản thân mình mất rồi.

Cuối cùng thì ta cũng chẳng là gì cả. Con người là định mệnh của cuộc đời tôi bây giờ ở đâu cũng không rõ. Cứ đi đi. Đi để quay trở về!

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Có lắm lúc nắng chói quanh ta, con đường hàng cây xanh lá.
Những góc phố sớm tối đi qua, thơm ngát quá...
Những con đường thênh thang nắng vàng.
Tháng năm nơi đây nhớ thương dịu dàng.
Giờ mãi xa rồi, xa vời vợi, từ khi ta bước chân đi hù hu.
Có lắm lúc bão tố phong ba, con đường hàng cây trơ lá.
Giữa tiếng khóc có tiếng ê a, mưa trắng xóa.
Giữa mây trời hiên ngang nói cười, nắng mưa quanh năm cứ như mọi người.
Giờ mãi xa rồi, xa vời vợi, từ khi ta bước chân đi hù hu.
Ô, bao lâu nay miền xa xôi, buồn hay vui.
Dường như nắng gió ngập lối, nơi đây thiên đường bao nhiêu ngày tháng

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009

Đường dài riêng một mình em đi....



Xem lại Hồn Trương Ba da hàng thịt. Có một câu vẫn hay tâm niệm rằng. Nếu bạn muốn trở thành ai đó thì đừng nên nói ra, nếu không sẽ là tội lỗi.

Sao cứ phải sống như thế này? Sao cứ phải sống như ai đó mà không phải là chính bản thân mình?

Đường một mình em đi, riêng mình em đi. Em đang bước trên con đường mà chúng ta không thể đến với nhau bao giờ. Đường dài một mình em đi.

Có bên em muôn đời không?:)

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Có nụ cười mọi hôm nghe não nề…

Ôi hôm nay chợt nghe cũng nồng nàn…

Có con đường nào không có đích đến…

Làm sao quên đựơc nơi đã bắt đầu…