Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Bề bộn cảm xúc tháng 5

Có loài chim nào hót mãi những âm thanh bay đi trong thẳm xanh thẳm xanh kỉ niệm
Đôi khi ta vứt mình giữa buổi chiều hoàng hôn đong đầy nơi ánh mắt
Những ngã tư, đèn xanh, đèn vàng và dòng người tấp nập xe cộ
Hát như kẻ ham rong chơi giữa cuộc đời mà tận cùng vẫn thấy cô đơn

Có thể một lần hóa thân

Những mùa gió tháng 5 quay quắt góc phố nhỏ
Em sẽ gọi thật lớn tên anh trong khắc khoải tiếng ve mùa phượng cuối
Ta đã kịp bước sang mùa chào nhé tên em vầng mây
Biển ngoài kia trăm ngàn những con sóng vô tư nắm tay nhau chạy miết bờ cát
Kìa anh đừng vội vàng ghé tai em nói những tiếng không thật lòng
Em sẽ không khóc giữa ầm ào chiều một mình trước biển
Cứ bước đi như tháng 5 chưa buông tiếng hẹn hò.



Sẽ hết cho ta những mùa vu vơ lời hoa cỏ
Em sẽ chạy thật lâu theo con diều một ngày không dông bão
Tháng 5 ơi, đừng khóc nhé...
Trong tay em một cánh chuồn vừa bay lên…

Có những người, khi đi lướt qua nhau sẽ thành người xa lạ.

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Ta có kịp về ngăn nước mắt tháng năm? Tay chặn gió, chặn mưa giông vây quanh đời mẹ? Tay vuốt mồ hôi chặn tiếng thở dài rất khẽ...còn tay nào chặn thời gian đừng trôi như thế nữa?

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

'Khi yêu, đừng quay đầu lại'

Nghĩ cũng đúng thật, “khi yêu, đừng quay đầu lại”, quay lại để làm gì nhỉ? Để tìm kiếm cái gì, trông đợi cái gì, hay chỉ đơn thuần là tìm chút kinh nghiệm trong cuộc sống?

Tối nay về nhà sớm, lâu rồi mới có cảm giác về nhà sớm như vậy, đàn hát một hồi, rồi lôi trong tủ ra một chiếc hộp sắt bí mật, đã cả năm nay rồi, hôm nay mình mới ngồi đọc lại những ký ức về thời xa xưa ấy, lục lại trong tâm trí một vài hình bóng thân quen, lục trong tâm hồn một vài khoảng khắc đáng nhớ, lục lại trong trái tim những tình cảm yêu mến về một thời đã xa. Love will save the day. Câu này mình viết từ hồi Noel năm 2003 đấy, năm đầu tiên mình học đại học, xa nhà và nó là Noel đâu tiên mình ngồi uống rượu một mình mặc dù trước đó chẳng bao giờ uống rượu. Bây giờ nhớ lại, thấy bồi hồi thật, cảm xúc giống hệt như bây giờ.

Mình ngồi đọc lại mấy dòng nhật ký ngày xưa, cái hồi trẻ con ấy, vui thật. Có những dịp sinh nhật, những dịp 14/2, Noel hay những ngày vui không tên khác, có những tấm thiệp nhỏ nhỏ không ghi tên mà giờ đây mình cũng không còn nhớ được chủ nhân của nó, thấy sung sướng vì đã có thời mình được yêu thương như thế, thấy tiếc nuối vì mình đã không tìm cách giữ nó lại, thấy bình yên vì mình đã được sống trong suy nghĩ của người khác...

Một câu chuyện tình yêu
Thuần túy hơn một bài thơ
Xót xa hơn một tiểu thuyết
Ảnh minh hoạ: aEstHetic


Mình ngồi đọc lại vài dòng cảm nhận của bộ phim “Cổ điển” – Bộ phim sẽ tăng hương vị cho những người đang yêu, làm sống lại ký ức cho những người đã từng yêu, và giúp cho bông hoa tình yêu được nở rộ trong lòng những người chưa yêu. Cái title kêu thật và mình cũng thấy thật đúng.

Mình nhìn lại những chiếc dây đeo tay, ngày xưa mình tự đan, mình lò dò ra chỗ ông bán dây, học ở đấy nhiều buổi chiều để có thể đan cho người mình thích hồi cấp 3 những hình thù ngộ nghĩnh hay những chữ cái tên người ta, và chẳng bao giờ tặng, vậy mà cái mấy cái dây đó đã tồn tại được 8 năm rồi đó. Nằm im, ngủ kỹ như một điều gì rất bình lặng thuộc về quá khứ - Khi yêu, đừng quay đầu lại.

Mình nhìn thấy trái tim màu hồng của một em lớp 11 tặng mình khi mình học lớp 12, vẫn những dòng chữ trẻ con, vẫn những dòng mực của tuổi 18, cái tuổi trên mình mới biết chỉ vẽ mấy hình trái tim lồng vào nhau, bây giờ em ấy đã lấy chồng và có con rồi đó.

Mình ngồi xếp lại mấy lá thư hồi mới học đại học, những đứa thi trượt ngồi viết thư cho mình, mặc dù hồi ở lớp cấp 3 chơi với nhau cũng thân thiết bình thường thôi. Nhưng khát vọng được vươn lên, và khát vọng được học tập đã mang những người đó đến gần nhau hơn, dễ chia sẻ, như một hình mẫu để phấn đấu, Mai Liên này, Hương “Cúc” này và một số ít nữa, mình vẫn là nơi mà chúng nó có thể chia sẻ khi cần, và chúng nó mong muốn được chia sẻ với mình.

Mình ngồi đọc lại những lá thư của người đặc biệt một thời đã qua, một thời sôi nổi và tràn đầy nhiệt huyết của những rung động đầu đời, mình vẫn còn giữ lại được nhỉ? Chẳng hiểu sao ngày ấy, mình không đốt nó đi, cho nó trở về với cát bụi như chính nơi nó đã sinh ra. Có thể người viết nó bây giờ cũng chẳng nhớ được nội dung của nó nữa, chỉ mường tượng ra một phần, nhưng nó thật sự ý nghĩa cho một tình cảm học sinh, để từ đó mình phấn đấu học tập, vươn lên trong cuộc sống. Mình cũng không xếp tờ thư đó cầu kỳ như khi mở ra nữa, mình chỉ gấp đôi, gấp đôi, gấp đôi... cho tớ khi nó vừa với cái phong bì cũ kỹ. Hãy cứ nhân đôi tình yêu lên với những tình cảm ở cuối con đường và khi yêu đừng quay đầu lại nhìn lại con đường mình đã đi, vì kinh nghiệm rút ra chẳng để làm gì, vì mình đã yêu người mình phải yêu rồi.

Mình nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mình 19 tuổi, năm 2004 – “Và rồi ta hứa, sẽ quay trở lại vào một ngày mai như hai người bạn”, có lẽ, cô ấy cũng không biết rằng sinh nhật năm ấy, mình đã khóc rất nhiều, để tất cả quá khứ trôi qua tay, như dòng nước trong của dòng suối chảy qua. Để rồi, mình mạnh mẽ hơn. Mình chấp nhận từ bỏ tất cả những gì không thuộc về mình, đã thuộc về mình nhưng mình không chấp nhận... một cách độc ác!
Ảnh minh hoạ: vi.sualize

Hồi sinh viên, mình nhớ trong một bài báo, có viết, hãy thử liệt kê 50 điều ước ngay hiện tại bạn muốn làm, ngay lập tức mình lấy bút ra viết, viết mãi, viết mãi mình mới viết được 27 điều. Hóa ra điều ước số 1 của mình: Học chơi Ghita, mình chưa bao giờ yêu Ghita, sao lúc đó mình lại cho nó là số 1 nhỉ? Giờ mình cũng không thể nhớ được. Có lẽ những ước mơ đó, bây giờ là hơi lạc hậu rồi đấy nhỉ?! Mình thấy buồn cười khi đọc lại những điều này quá.

Ồ, mình còn những bức thư, cái thiếp từ những năm 2001; 2002 đấy, lâu thế mà vẫn còn nhỉ? Vẫn là những dòng chữ viết trên giấy Oli 5 dòng kẻ của học sinh, không đọc lại, nhưng khi cầm vào, vẫn thấy như nó ở rất sâu, rất xa mà cũng rất gần với mình. Tựa như thời gian quay lại gần chục năm với cảm giác khi đọc được bức thư đó. Thời thế thay đổi nhanh quá. Người thợ săn cả đời đi săn để khỏi bị săn, cuối cùng lại bị con thú mình săn giết chết... Thế thì làm thợ săn cả đời để làm gì!? Ngày xưa mình mít ướt thật đấy, hơi tý là có thể khóc được, tutu như đứa trẻ, thế mà bây giờ mình đã già rồi đấy, nước mắt giờ đã cạn rồi.

Mình thấy lại tình cảm thờ ơ của mình với một số người, người ta viết thư trách mình hờ hững. Ồ, mình có tình cảm gì đâu chứ, thế cũng là một cách để họ quên đi mình, đừng nhớ gì về mình cả, vì mình chỉ mang đến bất hạnh lâu dài và niềm vui bất chợt, thoáng qua còn hạnh phúc chỉ là mơ ước thôi.

Tính mình lãng mạn thật, nhưng mình lại không thích người yêu mình lãng mạn lắm, mình chỉ mong người ta mỉm cười mỗi khi mình làm một điều gì đó bất ngờ, mỗi khi nhận được bó hoa, nhận được một chút linh tinh gì đó... thế là mình hạnh phúc. Những điều tưởng chừng rất nhỏ đó, mình đã không cho nhiều người để rồi họ rời đi và mình chấp nhận.

Mình nhớ lại gương mặt của đồng chí được mình cho cái sim năm sinh mà trước đó tha thiết gạ mình bán lại, tình cảm, không đong đếm bằng tiền – Cho một ngày bình thường trong những tháng đơn giản của một năm bình dị - Cảm ơn anh! Again.. Thanks for All. Bình thường đó là hạnh phúc cuối cùng cho một chuyện buồn đã qua.

Mình quả là phức tạp!

Mình nhớ lại cái ngày mình đưa cho đứa bạn cùng lớp Hộp trà Nestea, cafe, và kẹo... Nó đã nói gì với mình nhỉ - Cảm ơn cậu, mình không biết nói gì hơn. Kể cả khi đưa tiền cho nó – Mình là người biết quan tâm nhưng không biết chia sẻ.

Mình nhớ bạn Minh Trang Cát, người bạn thân thiết của mình. Hai năm liền thi được 1 điểm Lý. Bây giờ bạn đã có chồng, có con nhưng ở đâu, chúng mình vẫn là bạn tốt. Thật sự quý mến nó. Nó gọi mình là em họ đấy, buồn cười thật.
Ảnh minh họa: BloodPromiser

Hôm nay tự nhiên, mình thấy trống rỗng và lục lại những điều này nhỉ?! Chẳng hiểu nổi mình nữa rồi. Kỷ niệm cứ ở nơi nào đó xa xôi vọng về, nhiều đến mức không kiểm soát được nhỉ, rồi mình sẽ lại vùi nó xuống, cất đi và có khi cả năm sau mới lôi ra đọc lại, cười mỉm một mình, cho một thời đã xa – Khi yêu đừng quay đầu lại!

Mình nhận thấy nhiều thiệp sinh nhật mình ở đây thật, thấy vui vui khi đọc những lời chúc mừng. Thảo nào, con người làm ra tấm thiếp, chỉ để ghi lại từng khoảng khắc thời gian đã qua đi, và giúp chúng ta nhớ lại, hồi tưởng lại một phần nào khoảng thời gian đánh mất. Đi tìm thời gian đánh mất có quá khó không?

Cho một ngày tìm về với quá khứ, cho một buổi tối tìm về quá khứ, với những người bạn ngày xưa. Rồi mai thức giấc lại quên hết ấy mà. Chỉ cần biết: Khi yêu đừng quay đầu lại, đừng nhìn về quá khứ mà hãy nhìn về con đường đang đi, cũng đừng nhìn lên tìm đích đến mà cứ bước chầm chậm, chầm chậm để tự xác định được điểm dừng của mình và cuối con đường đó là hạnh phúc đón chờ những ai thành thật và dũng cảm đi đến cùng. Dù hạnh phúc mong manh!