Lần nào cũng thế… mỗi lần em buồn.. lại đến tìm tôi.. và im lặng…
Em đứng quay lưng về phía tôi... nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy gió…
Tôi biết em đau…biết em đang khóc…khóc vì một người con trai khác…nhưng tôi chỉ biết im lặng…
- Sao anh không nói gì?
…
- Đừng thương hại em…
….
- Anh à…
- Uh, sao em?
- Từ giờ em sẽ không nhớ nữa…
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì… chỉ là em muốn quên rồi…
- Rồi sao nữa…
- Không sao.. Không có gì thay đổi…bên ngoài vẫn vậy.. chỉ là lòng không nghĩ nữa…
…
- Anh có nghĩ là em sẽ làm được không?
- Đừng đứng đấy nữa... gió mạnh lắm.. ốm đấy…
- Em đủ mạnh mẽ..
- Và có thừa nước mắt…
- Em sẽ không khóc nữa đâu…
- Em có dành quá nhiều nước mắt...cho một người…
- Em không muốn nghe nữa…
- Uh…
- Anh có thể…
- Em muốn được tự do…
- Uh...anh biết…
- Em sẽ đi đâu đó mấy ngày…
- Em đi một mình à?
- Một mình…
- Anh đi cùng được không?
- Anh có đi cùng em suốt cuộc đời này được không?
Ảnh minh hoạ: vi.sualize
- Em về…
- Đợi anh đưa em…
- Không.. em muốn đi một mình…
…
Em lúc nào cũng thế…
Giữ riêng cho mình một khoảng trời riêng mà tôi không thể với tới được….
Giữ riêng cho mình những nỗi buồn mà tôi ước tôi có thể chịu đựng thay em…
Giữ riêng cho mình những cô đơn mà khi nhìn vào mắt em..tôi chỉ muốn ôm em vào lòng…thật chặt…
...
Hai năm trước. Gặp em. Rồi ôm trong lòng mối tình đơn phương tưởng chừng như không bao giờ ngừng cháy trong tim. Những ngày đầu gặp em, tiếp xúc với em, hình ảnh em trong mắt tôi khác nhiều. Em ngang ngạnh, cá tính, có chút nghịch ngợm, chả có chút nữ tính nào. Còn tôi chỉ thích những cô gái dịu dàng, có thể xoa dịu mọi mệt mỏi của tôi. Lần ấy sinh nhật em, em mời cả lớp tới dự. Không hiểu sao tôi lại đi. Tôi đến rất sớm. Tôi nhìn thấy em đang chơi với mấy em nhỏ trước sân nhà. Mái tóc dài buông xuống bờ vai. Nụ cười trong sáng chẳng nhuốm chút ưu phiền. Tim tôi đập nhanh và mạnh. Em bước vào trái tim tôi từ khi ấy.
Tôi quan tâm đến em nhiều hơn. Nhận ra đằng sau nụ cười của em, là 1 tâm hồn nhạy cảm. Em giấu nối buồn cho riêng mình. Vì không muốn người khác nhìn em như một đứa con gái yếu đuối...Tôi cứ lặng lẽ ở bên em. Buồn vui cùng em. Em thì lúc nào cũng chỉ coi tôi như một người bạn thân, không hơn không kém. Tôi tự nhủ lòng mình rằng chuyện gì cũng cần có thời gian..
Rồi em yêu một người con trai. Tôi là người đầu tiên em nói điều ấy. Em vui. Ánh mắt em ngập tràn niềm hạnh phúc. Còn tôi, trái tim như vỡ vụn... từng mảnh... từng mảnh... nhói đau.. .Tôi chỉ im lặng...Tôi phải quên em thôi...
Ảnh minh hoạ: vi.sualize
Nghĩ như vậy, nhưng không thể. Tôi vẫn ở bên em..và đau gấp trăm nghìn lần khi nhìn những giọt nước mắt của em vì người con trai khác... Người con trai ấy không biết mình may mắn thế nào ư? Tôi đã từng nghĩ, nếu em đến bên tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian... Chỉ cần có em, tôi sẽ có sức mạnh vượt qua mọi thứ...
Rồi em chia tay với mối tình đầu tiên ấy... sau 10 tháng. Lẽ ra tôi nên vui. Nhưng tôi lại hoang mang và lo sợ. Bản lĩnh của một thằng con trai, quyết tâm giành lấy người con gái mình yêu, tan biến chỉ trong một giây tôi nhìn vào mắt em. Đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc. Em vẫn cố cười vui trước mọi người. Nhưng em ôm lấy một nỗi buồn, giấu kín trong lòng... Một vết thương quá lớn... Người con trai kia phản bội em... Và em đóng cửa lòng mình chặt hơn... Em cô đơn..
Em vẫn nhớ về người con trai ấy... Còn tôi vẫn thầm lặng bên em..
...
Tôi biết em sẽ khóc một mình trên đường về…
Ước gì tôi có thể ôm lấy em…ôm lấy bờ vai bé nhỏ ấy…
Ước gì ... chỉ một lần thôi… em có thể khóc trên vai tôi…
Có những ranh giới thật gần…mà sao cả tôi và em đều không thể bước qua…
Giống như khi em vẫn ở bên tôi… ngay trước mắt tôi… nhưng tôi không thể ôm em.. cũng không thể trả lời em… " dù có chuyện gì xảy ra… tôi vẫn sẽ đi cùng em… suốt cuộc đời…"
Giá như tôi có thể nói với em: “Anh chờ được... Chỉ cần em về bên anh "
Nhưng…tôi lại im lặng…
…Người con gái ấy…
…Sao xa quá…
Em đứng quay lưng về phía tôi... nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy gió…
Tôi biết em đau…biết em đang khóc…khóc vì một người con trai khác…nhưng tôi chỉ biết im lặng…
- Sao anh không nói gì?
…
- Đừng thương hại em…
….
- Anh à…
- Uh, sao em?
- Từ giờ em sẽ không nhớ nữa…
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì… chỉ là em muốn quên rồi…
- Rồi sao nữa…
- Không sao.. Không có gì thay đổi…bên ngoài vẫn vậy.. chỉ là lòng không nghĩ nữa…
…
- Anh có nghĩ là em sẽ làm được không?
- Đừng đứng đấy nữa... gió mạnh lắm.. ốm đấy…
- Em đủ mạnh mẽ..
- Và có thừa nước mắt…
- Em sẽ không khóc nữa đâu…
- Em có dành quá nhiều nước mắt...cho một người…
- Em không muốn nghe nữa…
- Uh…
- Anh có thể…
- Em muốn được tự do…
- Uh...anh biết…
- Em sẽ đi đâu đó mấy ngày…
- Em đi một mình à?
- Một mình…
- Anh đi cùng được không?
- Anh có đi cùng em suốt cuộc đời này được không?
Ảnh minh hoạ: vi.sualize
- Em về…
- Đợi anh đưa em…
- Không.. em muốn đi một mình…
…
Em lúc nào cũng thế…
Giữ riêng cho mình một khoảng trời riêng mà tôi không thể với tới được….
Giữ riêng cho mình những nỗi buồn mà tôi ước tôi có thể chịu đựng thay em…
Giữ riêng cho mình những cô đơn mà khi nhìn vào mắt em..tôi chỉ muốn ôm em vào lòng…thật chặt…
...
Hai năm trước. Gặp em. Rồi ôm trong lòng mối tình đơn phương tưởng chừng như không bao giờ ngừng cháy trong tim. Những ngày đầu gặp em, tiếp xúc với em, hình ảnh em trong mắt tôi khác nhiều. Em ngang ngạnh, cá tính, có chút nghịch ngợm, chả có chút nữ tính nào. Còn tôi chỉ thích những cô gái dịu dàng, có thể xoa dịu mọi mệt mỏi của tôi. Lần ấy sinh nhật em, em mời cả lớp tới dự. Không hiểu sao tôi lại đi. Tôi đến rất sớm. Tôi nhìn thấy em đang chơi với mấy em nhỏ trước sân nhà. Mái tóc dài buông xuống bờ vai. Nụ cười trong sáng chẳng nhuốm chút ưu phiền. Tim tôi đập nhanh và mạnh. Em bước vào trái tim tôi từ khi ấy.
Tôi quan tâm đến em nhiều hơn. Nhận ra đằng sau nụ cười của em, là 1 tâm hồn nhạy cảm. Em giấu nối buồn cho riêng mình. Vì không muốn người khác nhìn em như một đứa con gái yếu đuối...Tôi cứ lặng lẽ ở bên em. Buồn vui cùng em. Em thì lúc nào cũng chỉ coi tôi như một người bạn thân, không hơn không kém. Tôi tự nhủ lòng mình rằng chuyện gì cũng cần có thời gian..
Rồi em yêu một người con trai. Tôi là người đầu tiên em nói điều ấy. Em vui. Ánh mắt em ngập tràn niềm hạnh phúc. Còn tôi, trái tim như vỡ vụn... từng mảnh... từng mảnh... nhói đau.. .Tôi chỉ im lặng...Tôi phải quên em thôi...
Ảnh minh hoạ: vi.sualize
Nghĩ như vậy, nhưng không thể. Tôi vẫn ở bên em..và đau gấp trăm nghìn lần khi nhìn những giọt nước mắt của em vì người con trai khác... Người con trai ấy không biết mình may mắn thế nào ư? Tôi đã từng nghĩ, nếu em đến bên tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian... Chỉ cần có em, tôi sẽ có sức mạnh vượt qua mọi thứ...
Rồi em chia tay với mối tình đầu tiên ấy... sau 10 tháng. Lẽ ra tôi nên vui. Nhưng tôi lại hoang mang và lo sợ. Bản lĩnh của một thằng con trai, quyết tâm giành lấy người con gái mình yêu, tan biến chỉ trong một giây tôi nhìn vào mắt em. Đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc. Em vẫn cố cười vui trước mọi người. Nhưng em ôm lấy một nỗi buồn, giấu kín trong lòng... Một vết thương quá lớn... Người con trai kia phản bội em... Và em đóng cửa lòng mình chặt hơn... Em cô đơn..
Em vẫn nhớ về người con trai ấy... Còn tôi vẫn thầm lặng bên em..
...
Tôi biết em sẽ khóc một mình trên đường về…
Ước gì tôi có thể ôm lấy em…ôm lấy bờ vai bé nhỏ ấy…
Ước gì ... chỉ một lần thôi… em có thể khóc trên vai tôi…
Có những ranh giới thật gần…mà sao cả tôi và em đều không thể bước qua…
Giống như khi em vẫn ở bên tôi… ngay trước mắt tôi… nhưng tôi không thể ôm em.. cũng không thể trả lời em… " dù có chuyện gì xảy ra… tôi vẫn sẽ đi cùng em… suốt cuộc đời…"
Giá như tôi có thể nói với em: “Anh chờ được... Chỉ cần em về bên anh "
Nhưng…tôi lại im lặng…
…Người con gái ấy…
…Sao xa quá…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét