Hiển thị các bài đăng có nhãn vănhọc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn vănhọc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008

BTĐX!




This girl Helga, she kills me. She reads just about everything I bring into the house, and a lot of crumby stuff besides. She's crazy about kids. I mean stories about kids. But Hel, she says there's hardly a writer alive can write about children. Only these English guys Richard Hughes and Walter de la Mare, she says. The rest is all corny. It depresses her. That's another thing. She can sniff a corny guy or a phony book quick as a dog smells a rat. This phoniness, it gives old Hel a pain if you want to know the truth. That's why she came hollering to me one day, her hair falling over her face and all, and said I had to read some damn story in The New Yorker. Who's the author? I said. Salinger, She told me, J. D. Salinger. Who's he? I asked. How should I know, she said, just you read it.

"For Esme--with Love and Squalor" was this story's crumby title. But boy, was that a story. About a G. I. or something and a couple of English kids in the last war. Hel, I said when I was through, just you wait till this guy writes a novel. Novel, my elbow, she said. This Salinger, he won't write no crumby novel. He's a short story guy.--Girls, they kill me. They really do.

But I was right, if you want to know the truth. You should've seen old Hel hit the ceiling when I told her this Salinger, he has not only written a novel, it's a Book-of-the-Month Club selection, too. For crying out loud, she said, what's it about? About this Holden Caulfield, I told her, about the time he ran away to New York from this Pencey Prep School in Agerstown, Pa. Why'd he run away, asked old Hel. Because it was a terrible school, I told her, no matter how you looked at it. And there were no girls. What, said old Hel. Well, only this old Selma Thumer, I said, the headmaster's daughter. But this Holden, he liked her because "she didn't give you a lot of horse-manure about what a great guy her father was."

Then Hel asked what this Holden's father was like, so I told her if she wanted to know the truth Holden didn't want to go into all that David Copperfield-kind of business. It bored him and anyway his "parents would have [had] about two hemorrhages apiece if [he] told anything personal about them." You see, this Holden, I said, he just can't find anybody decent in the lousy world and he's in some sort of crumby Californian home full of psychiatrists.

That damn near killed Hel. Psychiatrists, she howled. That's right, I said, this one psychiatrist guy keeps asking Holden if he's going to apply himself when he goes back to school. (He's already been kicked out of about six.) And Holden, he says how the hell does he know. "I think I am," he says, "but how do I know. I swear it's a stupid question."

That's the way it sounds to me, Hel said, and away she went with this crazy book. "The Catcher in the Rye." What did I tell ya, she said next day. This Salinger, he's a short story guy. And he knows how to write about kids. This book though, it's too long. Gets kind of monotonous. And he should've cut out a lot about these jerks and all at that crumby school. They depress me. They really do. Salinger, he's best with real children. I mean young ones like old Phoebe, his kid sister. She's a personality. Holden and little old Phoeb, Hel said, they kill me. This last part about her and Holden and this Mr. Antolini, the only guy Holden ever thought he could trust, who ever took any interest in him, and who turned out queer--that's terrific. I swear it is.

You needn't swear, He, I said. Know what? This Holden, he's just like you. He finds the whole world's full of people say one thing and mean another and he doesn't like it; and he hates movies and phony slobs and snobs and crumby books and war. Boy, how he hates war. Just like you, Hel, I said. But old Hel, she was already reading this crazy "Catcher" book all over again. That's always a good sign with Hel.

Mr. Stern is the author of "The Man Who Was Loved,"

(nguồn: New York Times - 1951)

Rất nhiều bạn đọc Việt Nam đã từng biết tới Bắt trẻ đồng xanh của tác giả J.D Salinger. Xuất bản lần đầu tiên vào năm 1951, sức ảnh hưởng của cuốn sách thậm chí còn lớn hơn là một hiện tượng văn học. Cho dù đây là cuốn tiểu thuyết duy nhất của Salinger và từ năm 1965 tới nay, ông không còn xuất bản một tác phẩm nào khác nhưng tên tuổi của ông chưa bao giờ phai mờ trong lòng người đọc. Nếu cần chỉ tên ra vài cuốn sách có thể nói lên tất cả những xúc cảm, những suy nghĩ của tuổi trẻ mọi thời đại thì Bắt trẻ đồng xanh sẽ là một trong những cuốn đó.

'Khóc trong mưa bụi' - Dư Hoa




Nhớ khoác một chiếc áo mưa, nếu không, bạn sẽ ướt đẫm vì nước mắt khi đọc cuốn tiểu thuyết buồn thảm của nhà văn Dư Hoa. Tác phẩm in dài kỳ trên một tạp chí ở Thượng Hải từ năm 1991 và vừa được dịch sang tiếng Anh với tiêu đề "Cries in the Drizzle".

Trong áng văn u uẩn này, người đọc sẽ được chứng kiến nhiều cảnh nước mắt rơi: một bé gái khóc sưng cả mắt khi bị hòn tuyết lao vào người; một ông chồng trăng hoa rấm rứt bên mộ vợ; một nàng dâu mới gào la khi bị ông bố chồng quấy nhiễu. Và rùng rợn nhất, một đứa bé trai tru lên thảm khốc trong tuyệt vọng khi người mẹ yếu đuối của cậu bị một con chó dữ ăn thịt.

Là tác giả của 4 cuốn tiểu thuyết, Dư Hoa nổi tiếng là nhà văn có lối viết lạnh lùng, tàn nhẫn. Nhân vật của ông thường chịu số phận khắc nghiệt hoặc gặp phải những tình cảnh khốc liệt. Dư Hoa không ngại ngần khai thác những nghịch cảnh éo le như: một đứa trẻ vị thành niên tìm cách hãm hiếp một bà già 70 để thử cảm giác; một đứa con dùng thi thể đã đông cứng của cha mình làm vũ khí đánh lại người khác; một kẻ say rượu thiệt mạng khi ngã vào hầm phân...

Cries in the Drizzle là câu chuyện được trần thuật từ ngôi thứ nhất, theo điểm nhìn của nhân vật chính Sun Guanglin - một cậu bé nhạy cảm và cô đơn luôn muốn tìm lại thời thơ ấu của chính mình. Cuốn sách, như những mảnh vỡ rời rạc, được nối kết vào nhau bằng hồi ức của nhân vật, từ cảnh đồng quê thơ mộng đến những cảnh rùng rợn khi một thanh niên dọa giết một con tin bằng dao mổ lợn.

Nhân vật chính bị bố mẹ đẩy ra khỏi nhà từ hồi 6 tuổi (Nhà văn không nói rõ, vì sao Guanglin bị bố mình ruồng bỏ). Bố nuôi của cậu là một quân nhân lực lưỡng vạm vỡ nhưng lại lấy phải một bà vợ ốm yếu quanh năm. Nhiều năm sau, khi bố nuôi tự sát, Guanglin quay lại tìm gia đình. Cuốn sách ngập nước mắt trở thành một bản cáo trạng chua xót đối với mẫu hình gia đình Khổng giáo.

Dư Hoa là một trong những tác giả quan trọng của nền văn học đương đại Trung Quốc. Ông không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn được đón đọc rất nồng nhiệt ở nhiều quốc gia trên thế giới. Năm 1998, cuốn tiểu thuyết Phải sống của nhà văn đoạt giải văn học Italy Premio Grinzane. Phải sống tiêu thụ được hơn 500.000 bản tại Trung Quốc và được chuyển thể thành bộ phim cùng tên do Trương Nghệ Mưu đạo diễn.

Cries in the Drizzle là cuốn tiểu thuyết đầu tay của Dư Hoa, ít được biết đến hơn so với Phải sống, Huynh đệChuyện Hứa Tam Quan bán máu.