Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Anh có nghe em hát, biển chiều

"... Anh có nghe em hát, biển chiều

Từng con sóng lao xao bờ cát trắng

Tựa trong gió thuyền về, đàn hải âu dập dờn chở nắng

Xôn xao lòng em, khi biển hát, dịu êm...

Sâu kín trong lòng em, Tình Yêu

Tựa cơn gió lao xao hoài năm tháng

Tình Yêu ấy dịu dàng, xua bao nỗi nhọc nhằn, cay đắng

Em trao tình em, khi biển hát, dịu êm...

Em, xin yêu anh trọn đời

Như con sóng giữa lòng biển khơi

Suốt một đời ôm mãi bến bờ

Sóng, mãi bạc đầu cùng bờ

Như nơi nào trong con tim em

...Yêu anh..."

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

Bỗng một buổi tối nào đó, khi thinh lặng ngồi nghe thời gian chảy trôi trong tiếng guitar nơi góc quen ngồi, em chợt hiểu ra một điều đã cũ, rằng tình yêu, nhiều khi thật giống với một dây trên cây đàn. Cầm sẵn tay một chiếc đàn, để rồi suốt một đời, người ta phải đi tìm cho riêng mình điệu nhạc, với những thăng trầm chẳng giống nhau... Chỉ là, dù ngân lên bởi trăm nghìn biến tấu, những bản nhạc đều bắt đầu từ mặc định của cung âm, bằng những giai điệu thầm nơi trái tim sâu thẳm.

Rồi tự hỏi lại mình rằng, "Có bản nhạc nào dành cho duy nhất một tình yêu không?"... Khi những nhớ thương được gảy trên cây đàn nhiều khi vỡ òa ra vì gần nhau đến thế... Có một thời, tưởng bài hát ấy được tạo ra để tạc vết cho một mối tình, tưởng dành riêng cho một Người, tưởng rằng Người đi, và những lời hát cũng theo đó mà trở về một miền xa xôi lắm... Vẫn tưởng thế, trước khi thấy mình an nhiên ngồi nơi này và lại hát... Những cảm xúc khác, khi bài hát không còn riêng cho một Người, mà chỉ còn đủ sức gợi về một chút hương từ ký ức thôi... "...Cũng theo mây trời bay đi mãi..."

"...Chim vẫn hót sau vườn đấy thôi

Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi...

Bài hát cho anh, giờ đã hát cho mọi người..

Chỉ là... Thế thôi..."

Vậy là cũng đã đi qua một chặng đường khá dài... Thỉnh thoảng em vẫn tự cho phép mình ngoái đầu nhìn lại...

Gần 5 năm, kể từ khi buông tay với tiếng gọi "Người yêu" lần cuối... Người hỏi em "Sao không thấy người ta kể rằng em yêu ai...", Bạn hỏi em "Sao cậu vẫn còn luyến lưu gì chuyện cũ xưa lâu đến thế...",

Em không yêu Người nữa đâu, Người yên tâm đi nhé... Đừng day dứt gì, cứ yên ấm trở về với Đến Sau đi...

Tớ không còn lưu luyến gì đâu, Tớ thực sự đã quên rồi, thật ấy... Chỉ là, khi từ giã một con đường, không có nghĩa là phải cố tìm một đường khác để đi...

Đường sinh ra vì để bước,

Tim em sinh ra vì để yêu...

Nhưng chờ đợi, nhiều khi cũng là yêu chính bản thân mình đấy…

...Vì rất cần trân trọng, vì rất cần nâng niu...

Tim cũng thế, mà Tình Yêu cũng thế...

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

Cũng có đôi lúc, thấy tình yêu em giản đơn như Quán Không Mùa... Cứ ngồi lặng yên ở đấy, những Người đến, rồi ra đi... Những hẹn trước và không hẹn trước, những tình cờ, bất ngờ, những Duyên mà không nợ, những nhớ, những quên... Những Hội ngộ rồi chia ly... Âm thầm và lặng lẽ... Những gương mặt xuất hiện rồi lại khuất lấp giữa biển người, sẽ phai nhạt dần theo năm tháng... Những gì ở lại, có chăng là những câu chuyện còn dở dang thôi.

Một hôm ngồi nghe gió hát "...Chiều nay em ra phố về, thấy đời mình là những quán không..."

Vì Quán Không Mùa, nên gió chẳng dừng chân…

Vì Quán cũng quen dần với những lần ly biệt

…Mặc bốn mùa trôi đi…

Ừ thì,

Gió sinh ra để đến rồi đi…

Chia xa sinh ra vì còn gặp gỡ…

Lãng quên sinh ra vì còn thương nhớ…

Thời gian sinh ra vì còn để chờ nhau…

Ngồi xuống đây, em kể Người nghe, câu chuyện về nơi Gió được bắt đầu, chuyện về cô gái Thời Gian đang chờ chàng trai mang tên Tình Yêu đến.

Ngoài phố em về, đã hết mùa đông…?

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

“…Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh

Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm

Vườn đêm xao xuyến.

Một đôi lần đến như người tình

Để cho trời đất báo tinh lành vẫn bình an

Mùa mưa tới, cành hoa trắng ngần

Đã ra đời, đùa vui phút giây

Sau một lần đến bên người

Khép lại tấm lòng ngàn năm nhớ ai

Còn nơi nào biết những chuyện tình

Tựa như chuyện những đoá hoa quỳnh

Một đời thương nhớ

Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng

Người đi tìm mãi suốt con đường tấm lòng kia…”

Em đứng quay lưng về phía tôi... nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy gió…

Lần nào cũng thế… mỗi lần em buồn.. lại đến tìm tôi.. và im lặng…
Em đứng quay lưng về phía tôi... nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy gió…
Tôi biết em đau…biết em đang khóc…khóc vì một người con trai khác…nhưng tôi chỉ biết im lặng…

- Sao anh không nói gì?



- Đừng thương hại em…
….

- Anh à…
- Uh, sao em?
- Từ giờ em sẽ không nhớ nữa…
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì… chỉ là em muốn quên rồi…
- Rồi sao nữa…
- Không sao.. Không có gì thay đổi…bên ngoài vẫn vậy.. chỉ là lòng không nghĩ nữa…



- Anh có nghĩ là em sẽ làm được không?
- Đừng đứng đấy nữa... gió mạnh lắm.. ốm đấy…
- Em đủ mạnh mẽ..
- Và có thừa nước mắt…
- Em sẽ không khóc nữa đâu…
- Em có dành quá nhiều nước mắt...cho một người…
- Em không muốn nghe nữa…
- Uh…
- Anh có thể…
- Em muốn được tự do…
- Uh...anh biết…
- Em sẽ đi đâu đó mấy ngày…
- Em đi một mình à?
- Một mình…
- Anh đi cùng được không?
- Anh có đi cùng em suốt cuộc đời này được không?

Ảnh minh hoạ: vi.sualize

- Em về…
- Đợi anh đưa em…
- Không.. em muốn đi một mình…


Em lúc nào cũng thế…
Giữ riêng cho mình một khoảng trời riêng mà tôi không thể với tới được….
Giữ riêng cho mình những nỗi buồn mà tôi ước tôi có thể chịu đựng thay em…
Giữ riêng cho mình những cô đơn mà khi nhìn vào mắt em..tôi chỉ muốn ôm em vào lòng…thật chặt…
...

Hai năm trước. Gặp em. Rồi ôm trong lòng mối tình đơn phương tưởng chừng như không bao giờ ngừng cháy trong tim. Những ngày đầu gặp em, tiếp xúc với em, hình ảnh em trong mắt tôi khác nhiều. Em ngang ngạnh, cá tính, có chút nghịch ngợm, chả có chút nữ tính nào. Còn tôi chỉ thích những cô gái dịu dàng, có thể xoa dịu mọi mệt mỏi của tôi. Lần ấy sinh nhật em, em mời cả lớp tới dự. Không hiểu sao tôi lại đi. Tôi đến rất sớm. Tôi nhìn thấy em đang chơi với mấy em nhỏ trước sân nhà. Mái tóc dài buông xuống bờ vai. Nụ cười trong sáng chẳng nhuốm chút ưu phiền. Tim tôi đập nhanh và mạnh. Em bước vào trái tim tôi từ khi ấy.

Tôi quan tâm đến em nhiều hơn. Nhận ra đằng sau nụ cười của em, là 1 tâm hồn nhạy cảm. Em giấu nối buồn cho riêng mình. Vì không muốn người khác nhìn em như một đứa con gái yếu đuối...Tôi cứ lặng lẽ ở bên em. Buồn vui cùng em. Em thì lúc nào cũng chỉ coi tôi như một người bạn thân, không hơn không kém. Tôi tự nhủ lòng mình rằng chuyện gì cũng cần có thời gian..

Rồi em yêu một người con trai. Tôi là người đầu tiên em nói điều ấy. Em vui. Ánh mắt em ngập tràn niềm hạnh phúc. Còn tôi, trái tim như vỡ vụn... từng mảnh... từng mảnh... nhói đau.. .Tôi chỉ im lặng...Tôi phải quên em thôi...
Ảnh minh hoạ: vi.sualize
Nghĩ như vậy, nhưng không thể. Tôi vẫn ở bên em..và đau gấp trăm nghìn lần khi nhìn những giọt nước mắt của em vì người con trai khác... Người con trai ấy không biết mình may mắn thế nào ư? Tôi đã từng nghĩ, nếu em đến bên tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian... Chỉ cần có em, tôi sẽ có sức mạnh vượt qua mọi thứ...

Rồi em chia tay với mối tình đầu tiên ấy... sau 10 tháng. Lẽ ra tôi nên vui. Nhưng tôi lại hoang mang và lo sợ. Bản lĩnh của một thằng con trai, quyết tâm giành lấy người con gái mình yêu, tan biến chỉ trong một giây tôi nhìn vào mắt em. Đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc. Em vẫn cố cười vui trước mọi người. Nhưng em ôm lấy một nỗi buồn, giấu kín trong lòng... Một vết thương quá lớn... Người con trai kia phản bội em... Và em đóng cửa lòng mình chặt hơn... Em cô đơn..

Em vẫn nhớ về người con trai ấy... Còn tôi vẫn thầm lặng bên em..
...

Tôi biết em sẽ khóc một mình trên đường về…
Ước gì tôi có thể ôm lấy em…ôm lấy bờ vai bé nhỏ ấy…
Ước gì ... chỉ một lần thôi… em có thể khóc trên vai tôi…

Có những ranh giới thật gần…mà sao cả tôi và em đều không thể bước qua…
Giống như khi em vẫn ở bên tôi… ngay trước mắt tôi… nhưng tôi không thể ôm em.. cũng không thể trả lời em… " dù có chuyện gì xảy ra… tôi vẫn sẽ đi cùng em… suốt cuộc đời…"

Giá như tôi có thể nói với em: “Anh chờ được... Chỉ cần em về bên anh "

Nhưng…tôi lại im lặng…
…Người con gái ấy…
…Sao xa quá…

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

Em ở đâu, cơn mưa rào vỡ khoảnh khắc thương yêu?

Tình yêu em dành cho anh đã hết! Lời nói dối của Nhật cuối cùng cũng len vào tâm trí Vũ, làm Vũ đau đớn tột cùng. Sau hồi lâu đứng chết lặng, Vũ dần nới lỏng vòng tay, tuyệt vọng nhìn theo dáng người liêu xiêu của Nhật khuất dần trong lớp lớp sương mù và mưa trắng xoá…

Có thứ gì như nước mắt, mặn đắng và tê buốt rơi trên môi Vũ. Vũ khuỵu xuống, thấy ánh sáng hoàn toàn tắt lịm trên con đường rộng thênh thang và ngập ứa nỗi buồn. Lần đầu tiên, sau ba mươi năm sống vất vưởng trên đời này, Vũ mới hiểu được tình yêu đau đớn đến vậy. Tại sao? Tạo sao Nhật cũng nhẫn tâm giống như những người kia… những người luôn lừa gạt Vũ, luôn đến và để lại một vết dao trong tim Vũ. Còn em, Nhật à, em không chỉ để lại một mũi dao. Em đã làm vỡ nát trái tim anh, em đã đến, lấy đi trái tim anh và mãi mãi, anh làm sao có thể yêu ai được nữa khi không còn trái tim(!)…

Em ở đâu, cơn mưa rào vỡ khoảnh khắc thương yêu? Em đi xa mang theo lời ước hẹn, có khi nào em nhớ về anh? Anh tìm về nơi một thuở bình yên, chiếc lá rơi nghiêng nghe nhiều khắc khoải, hanh hao phố dài người không trở lại, hiểu rằng mình sẽ mãi đơn côi, khi bóng em xa hút mãi bên đời, giông bão qua rồi, vườn yêu lạ lẫm, hương xưa còn vương vít rơi trong thầm lặng, gió lạnh thổi về hun hút quanh đây, nhớ quay quắt hơi ấm một vòng tay… Anh sẽ gọi em là kỉ niệm, để một ngày, nếu có điều mầu nhiệm, kỉ niệm sẽ về dừng chỗ bên anh…

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009

Thành phố nơi anh ở

Thành phố nơi anh ở
Chưa một lần em qua
Đâu trong những câu thơ
EM đã từng biết mặt
Đâu trong những bài hát
Ngân nga hoa lý vàng
Chiều buông trên sông Hàn
Mọc từng chùm sao biển

Thành phố nơi anh ở
Mưa ươm vào cà phê
Ươm vào tuổi thơ anh
Từng giọt buồn rất khẽ
Anh yêu thương tiếng mẹ
Những âm tiết ban đầu
Bao đời cực đôi ngâu
Xanh trong mùa lá biếc
Anh đi bao mùa xa
Ngày đi nhịp hải hà
Chim vẫn về trên mái
Gọi nhau chuyện vô tư

Ngày nào anh mất mẹ
Phương xa mờ mưa giăng
Anh đi về bao lần
Không quên mùa hoa ấy
Không quên mùa mưa ấy
Tuổi mưa mới chớm buồn
Ôi tiếng còi ngoài sương
Xóa một thời trai trẻ

Dạo này thấy mệt và chán. Nếu không viết ra những dòng này có lẽ sẽ nổ tung mất :)

Thú thực là mình không cảm thấy nôn nao hay lo lắng, mong muốn đi làm sớm làm gì cả. Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi mà. Cứ biết thế đi đã. Tuy nhiên cũng chả học thêm được gì, xuất phát từ cả những lý do tự thân cũng như ngoại thân. Chẳng biết quyết định như thế có đúng hay không, cứ biết là hãy cứ luôn nhìn về phía trước.

Lạc.

Bài hát viết không viết nên lời....

Những ngày đã qua.

Tôi tự nhủ mình rằng "sỏi đá rêu phong, sỏi đá chưa quên chân người"... Rồi cuộc sống sẽ có một bến đỗ bình yên ở một nơi nào đó. Nhưng rồi nhận ra rằng, chưa hề và có lẽ sẽ không bao giờ có một nơi như thế trong cuộc đời của bản thân mình.

Suy nghĩ nhiều làm chi khi cuộc sống vốn đã mặc định như thế. "Một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời". Người cũng xa rồi đấy thôi. Có lẽ cứ như thế mà tiến, mà đi đến, đi đến và vượt qua những điều còn chưa trải nghiệm, còn chưa đạt được.

Cũng như không ít những người khác, Hà Nội với tôi rồi cũng như một bến đỗ nào đó trong cuộc đời này. Có những con người đã đi qua, có người ở lại, có người lại tiếp tục ra đi trên những con đường của mình. Rồi có lúc nào đó, tôi nhận thấy là đã quá muộn cho một sự thay đổi rồi. Không chọn lựa. Không phàn nàn. Không thay đổi. vạn vật bất biến và vình hằng.

Có một chợt, một ai đó ra đi, rời xa thủ đô để xuôi Nam vạn lý, tìm kiếm vùng đất mới và để sống với chính mình, cho mình một cuộc sống thật sự. Điều đó lại làm mình nghĩ nhiều hơn và đôi khi cũng nao núng nhiều hơn. Mình đã nói với ai đó rằng, SG mới là nơi thực sự dành cho mình, cho mình cảm giác được sống thật với chính con người của mình, được thể hiện cái tôi bản ngã đúng mực nhất một cách có thể. Người đi rồi, và cũng sẽ có một ai đó nữa cũng sẽ xuôi Nam về với đất mẹ, về với biển trời thương nhớ Phương Nam cho nguôi ngoai những nỗi nhớ đã định hình nhưng chưa bao giờ định lượng.... Giá như đừng có ai đi như thế nữa, hoặc chí ít đi nhưng đừng để tôi biết, để tôi không phải như thế này, dằn vặt và ngột ngạt, dường như thu mình lại, sống nhỏ bé cho riêng mình... Có lẽ, đang chạy trốn chỉnh bản thân mình mất rồi.

Cuối cùng thì ta cũng chẳng là gì cả. Con người là định mệnh của cuộc đời tôi bây giờ ở đâu cũng không rõ. Cứ đi đi. Đi để quay trở về!

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Có lắm lúc nắng chói quanh ta, con đường hàng cây xanh lá.
Những góc phố sớm tối đi qua, thơm ngát quá...
Những con đường thênh thang nắng vàng.
Tháng năm nơi đây nhớ thương dịu dàng.
Giờ mãi xa rồi, xa vời vợi, từ khi ta bước chân đi hù hu.
Có lắm lúc bão tố phong ba, con đường hàng cây trơ lá.
Giữa tiếng khóc có tiếng ê a, mưa trắng xóa.
Giữa mây trời hiên ngang nói cười, nắng mưa quanh năm cứ như mọi người.
Giờ mãi xa rồi, xa vời vợi, từ khi ta bước chân đi hù hu.
Ô, bao lâu nay miền xa xôi, buồn hay vui.
Dường như nắng gió ngập lối, nơi đây thiên đường bao nhiêu ngày tháng

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009

Đường dài riêng một mình em đi....



Xem lại Hồn Trương Ba da hàng thịt. Có một câu vẫn hay tâm niệm rằng. Nếu bạn muốn trở thành ai đó thì đừng nên nói ra, nếu không sẽ là tội lỗi.

Sao cứ phải sống như thế này? Sao cứ phải sống như ai đó mà không phải là chính bản thân mình?

Đường một mình em đi, riêng mình em đi. Em đang bước trên con đường mà chúng ta không thể đến với nhau bao giờ. Đường dài một mình em đi.

Có bên em muôn đời không?:)