Thứ Tư, 20 tháng 5, 2020
Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020
Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020
Cho một cuộc đời đã đi qua!
Kết
thúc một mối quan hệ không phải quá khó. Một người hoặc cả hai người đề nghị, bên
kia gật đầu, thế là xong.
Nhưng
để đi với nhau một chặng đường hơn bảy năm không phải là đơn giản.
Tôi
còn nhớ những ngày đầu tiên gặp nhau và gắn bó cho đến thời điểm hôm ấy. Mưa rất
to. Tôi ngồi ngay quán café gần nhà em và cố giấu đi nỗi buồn hay giọt nước mắt
chỉ chực trào ra. Tôi đã kìm lại được. Biết nói gì bây giờ khi mà những thứ trôi
qua không bao giờ trở lại. Có muốn níu kéo cũng không thể nữa rồi.
Có
nhớ không?
Hay
đã quên?
Một
ngày, một tháng, một năm, mười năm hay trăm năm chưa chắc đã quan trọng./.
Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016
Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016
"Cái
gối Cố Hải vô tình chạm qua, bên trong vẫn còn chiếc áo đồng phục năm nào của Cố
Hải. Tám năm trước Bạch Lạc Nhân rời khỏi nhà, cái gì cũng không mang theo, chỉ
mang theo chiếc áo đồng phục đã phai màu này. Mỗi ngày gối lên nó, đều tựa như
gối lên lồng ngực Cố Hải, như có như không nhịp tim đập khiến cậu ngủ kiên định
hơn." Muốn khóc :)
Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011
Tự nguyện
Ngoài sự “thiết tha tự nguyện” đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay.
Nhân thế
Khúc nhạc Phú Quang trầm bổng khiến không gian lặng đi trong ồn ào phố xá, những đôi mắt đỏ hoe, những gương mặt trầm lắng hiếm hoi của một số người bạn vốn lúc nào cũng nghịch tưng bừng. Rồi đêm cũng về trên những con phố dài. THu chưa qua nhưng vẫn còn nhớ những ngày tháng năm.
Trong những năm tháng về sau, không còn giấc mơ nào đẹp hơn giấc mơ "phượng trên trời“. Từ ấy nỗi nhớ phượng đỏ tuổi học trò trở thành nỗi nhớ nhung của kẻ đang đứng nơi hang tối trong huyền thoại Platon, đã một lần nhìn ra hạnh phúc, chân lý, nên mãi mang theo trên quãng đường nhân thế…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)