Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2009

Những mùa đông trong em.




Những mùa đông trong em.

Đó là những mùa đông yêu dấu.

Đó là những mùa đông khó có ai thấu hiểu bởi ai ngày xưa đã quá xa xôi còn ai vừa đây đã quá thân quen.

Mùa đông năm thứ nhất. Không phải là lần đầu tiên được cảm nhậm mùa đông HN đâu. Năm lớp 11 đã được nhấm nháp nó trong đợt ra HN ôn đội tuyển rồi. Năm đó, tê tái trong phòng nghỉ ở Thanh Xuân, co ro nhìn ngắm HN bên dưới đường tấp nập, và tất nhiên là cũng lân lan khám phá những con đường lần đầu mới thấy, lần đầu bước đi... Lúc đó, đã có cảm giác rằng, sẽ còn quay lại nơi này (tất nhiên là phải đỗ national competition :)). Thế đấy, rồi cũng thực hiện được ước mơ ra HN, đi theo lời dụ dỗ của mợ rằng :"ra mùa thu HN với mợ". Uh, thì ra. Để rồi năm nhất DH trải qua những cảm giác vừa lạ vừa quen. Năm đó ta còn mặc quần đùi chạy nhông nhông khắp ký túc trường Y ở Tôn Thất Tùng. Chăn mỏng, gối cũ, quần áo liêu xiêu... Nhưng rồi, cũng qua...

Mùa đông năm thứ hai. Ra ở trọ riêng ở Pháo đài Láng. Nó là một chuỗi những câu chuyện không bao giờ quên được. Có những người bạn mới, trong đó có những người gắn bó đến mãi sau này. Có những điều đến rồi đi, nhanh lắm, nhưng đọng lại rất lâu và nồng nàn. Và tất nhiên ta cũng có những câu chuyện buồn nên quên, không bao giờ nhớ , những sự va chạm với cuộc đời làm ta trưởng thành hơn:). Có tưởng tượng được không khi hè năm nhất, suýt nữa ta có lần phải ngủ ngoài đường :).Cũng năm đó, ta nhận ra ta là ai, ta nên là ai, ta nên làm gì. Và ta đã thấy, những năm ta 20 đã bắt đầu. Hè thu nắng dại đã qua rồi, còn lại mùa đông thôi....

Mùa đông năm thứ ba. Ở Chùa Láng. Mùa đông năm ngoái lạnh nhất trong các năm. Tê tái. Có thêm nhiều điều mới, quen được những người mới. Có thể gọi là mùa của bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương. Và tất nhiên, là cũng có một người đã đến...

Mùa đông năm thứ tư. Tiếp diễn những năm ta 20. Hơn một năm làm blog. Hơn một năm cho một mối quan hệ. Hơn một năm cho những thành công nhất định. Hơn một năm cho những trăn trở và suy tư. Dường như sắp có sự kết thúc ở đâu đó. Bước chân người đi không hối hả với những mùa đông thấm thoát thoi đưa. Đến bây giờ, vẫn không thể định hình được, ta là gì của nhau? Thực ra nó là cái gì? Thực ra là như thế nào? Muốn hỏi cũng không được. Muốn biết cũng không hay.... Hình như đã có sự thất vọng ở đây. Nó làm cho ta thấy một sự hời hợt, ích kỷ không đáng có!

Đặc biệt lắm, là năm cuối Đại học. Mỗi người mỗi nơi, mỗi ngả. Những chia tay trong mùa đông, có người từng nói rằng, nó là một sự nguôi ngoai không bao giờ tắt! Nhắc tôi rằng con tim yêu một giây phút miệt mài, thương còn thương suốt cuộc đời.

Ai ngày xưa đã qua xa xôi!

Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh

Mùa Đông xa nhau biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ

Mùa Đông gặp nhau, khát khao được gần nhau hơn

Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu

Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương

Những giấc mơ không thành

Những hạnh phúc ngọt lành

Bên mùa cây lá đổ, biết bao tình yêu chớm nở Biết bao mộng mơ đón chờ biết bao ô cửa kính mờ

Tôi từng mơ ước nhiều cứ bên ai buồn vui sớm chiều cứ cho ai tin yêu ...

5 nhận xét:

  1. rất là miên man nhé:*

    Trả lờiXóa
  2. miên man :)

    Trả lờiXóa
  3. anh àh, có dự định trải nghiệm tiếp nhữg mùa đôg sau ở HN chư' ^^! nói cách khác, là ra trườg anh dự định lập nghiệp ở đâu?

    Trả lờiXóa
  4. suy tu hay hay.hihi!

    Trả lờiXóa