Hiển thị các bài đăng có nhãn mpl. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mpl. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2009

[No promises] Entry for May 25, 2009




Hey baby, when we are together, doing things that we love.

Every time you're near I feel like I’m in heaven, feeling high

I don’t want to let go, girl.

I just need you to know girl.


I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,

No promises.

Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms


Here tonight


Hey baby, when we are together, doing things that we love.

Everytime you're near I feel like I’m in heaven, feeling high

I don’t want to let go, girl.

I just need you to know girl.


I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,

No promises.

Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms


I don’t want to run away, I want to stay forever, through Time and Time..

No promises


I don’t wanna run away, I don’t wanna be alone

No Promises

Baby, now I need to hold you tight, now and forever my love


No promises


I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,

No promises.

Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms


I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,

No promises.

Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms

Here tonight.




Đã hai lần rồi. Sao hình bóng vẫn như ẩn hiện đâu đây? Sao lại giống thế?


Những ngày hoang hoải :)

Đã hai lần rồi. Sao hình bóng vẫn như ẩn hiện đâu đây? Sao lại giống thế?

Những ngày hoang hoải :)

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2009

Entry for May 11, 2009




Copy từ blog người khác :)

Tôi đang sống lạc loài
Sống không phanh với những ý nghĩ và kế hoạch
Sống không chừng mực với hi vọng và thất vọng
Sống để rồi chẳng biết tôi đang làm j, có j và mất j nữa.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2009

Entry for March 10, 2009




:)

Đã đi rồi nhỉ. Gudluck!:)

Cảm ơn đời khi em có anh yêu

Để cuộc sống em không còn vô vị

Đời bỗng vui như sau cơn mộng mị

Nắng vàng ươm soi nhẹ đáy hồn yêu



Cảm ơn đời khi em có anh yêu

Để em biết đủ vị đời đắng chát

Để khao khát, để thèm thuồng, để mải miết

Hòa vào anh vào tâm thức mênh mông



Cảm ơn đời khi em có anh yêu

Cho mưa lạnh chẳng làm em buốt giá

Cho mây kia chẳng còn là gì cả

Bởi có anh, ánh sáng của đời em




Cảm ơn đời khi anh biết yêu em

Em đã biết thế nào là sự sống

Bao năm em chết trong lòng u uẩn

GIờ hồi sinh và tha thiết yêu anh



Cảm ơn đời sáng ngày em thức dậy

Nghe hơi anh ấm áp cả hồn yêu

Và lòng không hiu quạnh mỗi ban chiều

Khi nắng tắt đời vẫn vui vẫn hát



Cảm ơn người yêu dấu

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2009

Bởi có những con đường không thể giao nhau




Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…

Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

Bởi có những con đường không thể giao nhau…

Chuột Rain (Phan Lê Trung Tín.)

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2009

Entry for February 02, 2009




(ảnh trước tết, sau tết béo hơn cơ)

Sau tết, tớ béo ú hơn nhiều đấy. Làm việc nhà rõ nhiều mà sao ko ốm đi được gì hết. Cơ bản cũng do ăn nhiều, ngủ nhiều nên mới như thế. Haizzzz.

Nắng có còn xuân?

Mùa Xuân ơi, ta nghe mùa Xuân hát bên kia trời

Đồi núi xanh ngời, đâu đây tiếng đàn cầm buông lả lơi

Đâu đây tiếng đàn tôi nghe tả tơi

Và em tôi lung linh giọt sương trắng trong vời vợi

Em biết yêu rồi, em yêu những chiều ngồi nghe gió rơi

Em yêu tiếng đàn tôi, yêu thế thôi

Như bao giọt sương còn vương mình trên lá

Như bao nụ hoa ngát xinh môi em cười

Như xuân chờ đông tình ta còn xa quá

Nên anh chờ em chẳng biết đến bao giờ

Đêm nay từng đàn chim trắng về

Xa em biết ngày xuân nắng còn vương trên môi em?

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2009

Về những chuyện đã qua và cảm xúc còn sót lại!




Không biết từ khi nào đã viết blog theo cái kiểu đánh số. Thấy thì gọn nhẹ, nhanh chóng thật đấy, dưng mà thấy nó không giống mình chút nào. Thôi kệ, thời gian này cũng không có quá nhiều thời gian dành cho những phút vụn vặt, cho nên, vẫn tiếp diễn như thế, nghĩa là vẫn đánh số cho entry của blog, hie hie.

1. Người ta vẫn nói rằng những chuyến đi dài làm ta thấy được nhiều điều hơn, có cả điều rất đỗi bình thường mà cũng rất thân quen. Nó làm ta lội ngược dòng tâm tưởng trở về với quá khứ đã xa xôi. Chuyến đi về quê nào cũng thế, đầy tâm trạng với chặng đường dài gần 1000km. Năm nay, có sự lạ hơn đấy. Mang theo những cảm xúc cuối cùng còn sót lại. Tự cảm nhận rằng, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi là sẽ trôi đi mãi. Chắc chắn là như thế!

2. 2 tuần với những sự im lặng, không gặp gỡ nhiều. Vẫn những công việc cũ, không tên. Lau dọn nhà cửa từ trên xuống dưới, mua hoa tết, đèo má đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp, cúng bái,… 30 tết, sau khi làm thịt xong một đống chén bát dĩa, giặt một đống đồ cho gia đình là đúng 23h30, nước máy cũng vừa báo hết sạch, nhưng đến 24h máy bơm lại chạy ầm ầm. Xong, đi ngủ cho được việc. Thế đấy, năm nay như thế đấy. Nhưng, cũng còn đỡ hơn những năm trước, vì dù sao cũng thấy vui với bản thân mình.

3. 2 tuần, tự giam mình trong nhà. Thời gian này thấy cần suy nghĩ khá nhiều điều nên không muốn gặp ai cả, rất hạn chế. Con người thật lạ kỳ. Nó khiến cho bao điều phiền toái đến, nhưng vẫn kệ chúng, kệ. Cái quá khứ tốt đẹp của một thời cắp sách đến trường đã qua rồi, bây h chỉ còn lại sự suy vong và lụi tàn. 12A và 4H liệu có còn, Mai hồng liệu có còn viết mail cho răng khểnh nói về cái thiếu của cuộc sống hiện tại nữa không? Không, và chúng ta cũng ko thể sống hết mình cho nhau như những ngày ấy. Đã qua rồi thì cho qua đi thôi. Điều cơ bản là có muốn hiểu, muốn rộng lượng và cảm thông hay không mà thôi. Đơn giản vậy thôi nhưng mấy ai hiểu được?

Hình như ba má và mọi người ở nhà xì tin hơn thì phải. Có hôm đang ngái ngủ trong nhà mà nghe bên ngoài phòng khách ba má đang bàn chuyện Lương Mạnh Hải và Tăng Thanh Hà với mấy chú hàng xóm :)), rồi lại đề cạp đến Đẹp từng cm, ba mình khen "đẹp thế" =))

Về nhà được xem lại bộ film Hướng nghiệp của SG. Hồi kia xem film này thích kiểu xây dựng cốt truyện kịch tính, đan chéo sự kiện và tính cách, đặc biệt, nó đúng chất "hướng nghiệp" cho những đứa còn trẻ thơ như mình. Bây h xem lại, thấy cái nghề luật nó cũng chiếm kha khá dung lượng film. Thấy sợ, thấy hứng thú và thấy cũng nhiệt huyết tuôn chảy trong con tim mình. Má nhắc một câu: "làm gì thì làm, liệu còn đường mà về quê đấy nhé". Hơn hết, nó là những toan tính có chút tình người mà thôi. Âu cũng là lẽ thường tình. Cũng đã quyết định cho cái gọi là tương lai gần và xa. Cuối cùng thì ta về ta tắm ao ta mà thôi, đúng không nhỉ. Cho nên, cũng chỉ còn mấy tháng ngắn ngủi ở nơi có những ngày lạnh này mà thôi.

4. Có bao giờ hoa chưa nở mà đã tàn không?

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2009

[When we two parted] Entry for January 28, 2009





When we two parted
In silence and tears,
Half broken-hearted
To sever for years,
Pale grew thy cheek and cold,
Colder thy kiss;
Truly that hour foretold
Sorrow to this.

The dew of the morning
Sunk chill on my brow—
It felt like the warning
Of what I feel now.
Thy vows are all broken,
And light is thy fame:
I hear thy name spoken,
And share in its shame.

They name thee before me,
A knell to mine ear;
A shudder comes o'er me—
Why wert thou so dear?
They know not I knew thee,
Who knew thee too well:
Long, long shall I rue thee,
Too deeply to tell.

In secret we met—
In silence I grieve,
That thy heart could forget,
Thy spirit deceive.
If I should meet thee
After long years,
How should I greet thee?
With silence and tears.

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2009

[Ấm nồng] Entry for January 27, 2009




Ấm nồng

Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông

Xin anh đừng là vầng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô

Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời

Anh cứ là anh thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục đầu quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.

So we'll go no more a-roving
So late into the night,
Though the heart be still as loving,
And the moon be still as bright.

For the sword outwears its sheath,
And the soul wears out the breast,
And the heart must pause to breathe,
And Love itself have rest.

Though the night was made for loving,
And the day returns too soon,
Yet we'll go no more a-roving
By the light of the moon.



Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2009

Những mùa đông trong em.




Những mùa đông trong em.

Đó là những mùa đông yêu dấu.

Đó là những mùa đông khó có ai thấu hiểu bởi ai ngày xưa đã quá xa xôi còn ai vừa đây đã quá thân quen.

Mùa đông năm thứ nhất. Không phải là lần đầu tiên được cảm nhậm mùa đông HN đâu. Năm lớp 11 đã được nhấm nháp nó trong đợt ra HN ôn đội tuyển rồi. Năm đó, tê tái trong phòng nghỉ ở Thanh Xuân, co ro nhìn ngắm HN bên dưới đường tấp nập, và tất nhiên là cũng lân lan khám phá những con đường lần đầu mới thấy, lần đầu bước đi... Lúc đó, đã có cảm giác rằng, sẽ còn quay lại nơi này (tất nhiên là phải đỗ national competition :)). Thế đấy, rồi cũng thực hiện được ước mơ ra HN, đi theo lời dụ dỗ của mợ rằng :"ra mùa thu HN với mợ". Uh, thì ra. Để rồi năm nhất DH trải qua những cảm giác vừa lạ vừa quen. Năm đó ta còn mặc quần đùi chạy nhông nhông khắp ký túc trường Y ở Tôn Thất Tùng. Chăn mỏng, gối cũ, quần áo liêu xiêu... Nhưng rồi, cũng qua...

Mùa đông năm thứ hai. Ra ở trọ riêng ở Pháo đài Láng. Nó là một chuỗi những câu chuyện không bao giờ quên được. Có những người bạn mới, trong đó có những người gắn bó đến mãi sau này. Có những điều đến rồi đi, nhanh lắm, nhưng đọng lại rất lâu và nồng nàn. Và tất nhiên ta cũng có những câu chuyện buồn nên quên, không bao giờ nhớ , những sự va chạm với cuộc đời làm ta trưởng thành hơn:). Có tưởng tượng được không khi hè năm nhất, suýt nữa ta có lần phải ngủ ngoài đường :).Cũng năm đó, ta nhận ra ta là ai, ta nên là ai, ta nên làm gì. Và ta đã thấy, những năm ta 20 đã bắt đầu. Hè thu nắng dại đã qua rồi, còn lại mùa đông thôi....

Mùa đông năm thứ ba. Ở Chùa Láng. Mùa đông năm ngoái lạnh nhất trong các năm. Tê tái. Có thêm nhiều điều mới, quen được những người mới. Có thể gọi là mùa của bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương. Và tất nhiên, là cũng có một người đã đến...

Mùa đông năm thứ tư. Tiếp diễn những năm ta 20. Hơn một năm làm blog. Hơn một năm cho một mối quan hệ. Hơn một năm cho những thành công nhất định. Hơn một năm cho những trăn trở và suy tư. Dường như sắp có sự kết thúc ở đâu đó. Bước chân người đi không hối hả với những mùa đông thấm thoát thoi đưa. Đến bây giờ, vẫn không thể định hình được, ta là gì của nhau? Thực ra nó là cái gì? Thực ra là như thế nào? Muốn hỏi cũng không được. Muốn biết cũng không hay.... Hình như đã có sự thất vọng ở đây. Nó làm cho ta thấy một sự hời hợt, ích kỷ không đáng có!

Đặc biệt lắm, là năm cuối Đại học. Mỗi người mỗi nơi, mỗi ngả. Những chia tay trong mùa đông, có người từng nói rằng, nó là một sự nguôi ngoai không bao giờ tắt! Nhắc tôi rằng con tim yêu một giây phút miệt mài, thương còn thương suốt cuộc đời.

Ai ngày xưa đã qua xa xôi!

Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh

Mùa Đông xa nhau biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ

Mùa Đông gặp nhau, khát khao được gần nhau hơn

Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu

Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương

Những giấc mơ không thành

Những hạnh phúc ngọt lành

Bên mùa cây lá đổ, biết bao tình yêu chớm nở Biết bao mộng mơ đón chờ biết bao ô cửa kính mờ

Tôi từng mơ ước nhiều cứ bên ai buồn vui sớm chiều cứ cho ai tin yêu ...

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2009

Entry for January 16, 2009

Này này này. Hôm nay là thế nào ấy nhỉ? Có thể cho mình biết được không? Tại sao không thể hiểu chính bản thân mình nhỉ? Đã không muôn gặp. Đã nghĩ là chả có chuyện gì đâu rồi mà. Đã nghĩ là như người dưng. Thế mà .... Như thế có được gọi là đầu voi đuôi chuột ko? Hình như mình có sự dễ dãi ở đây... Mà mình thấy. Hình như. Cũng không khác gì so với những người khác :). Cơ mà, béo thế, béo núc ních. Mình cũng vậy. Hix :))

Cơ mà, này này này. Tê Lờ bế ù thi sau Tết rồi đấy. Hôm nay và ngày mai chờ đợi một việc quan trọng nữa thôi là về quê. Cố lên nào, có lòng thành tâm khắc được cụ Trời thương :X:X:X:*. Nếu được, Tết này về quê mình sẽ "thưởng Tết" cho cô giáo ở nhà của mình (má) :D ;)).

Mọi người về gần hết rồi. Những ai thực tập đều đã về yên nghỉ nơi "10" suối :)). Một số viết khóa luận đang ở lại làm nốt đề cương và đi "tết". Nói chung, ai cũng yên bề. Có mỗi mình là chả có không khí thesis gì hết á. Cứ nhởn nhơ và cũng khá lo lắng với một số chờ đợi. Nói chung, rất nhảm.

Con đường đi mọi ngày như vắng hơn. Nhà trọ cũng vắng hơn. Nhưng còn đỡ hơn năm ngoái, nhà 4 tầng im ắng đen tối đến rợn người. Năm nay có khả quan hơn :).

Hey!

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2009

Entry for January 02, 2009

K đc hành ca bài ca chia ly. Ht mái tóc trong chiu đông ngược gió. Ch đi chi hi cây mùa lá đ. Cánh chim chiu biết my no thiên di...

Thoáng heo mây mùa đông đã sang ri ph khuya vng người
Bi
ết xa em mùa đông ph thêm bun gió bc mưa phùn

Quên đi nh
ng chuyn ngày xưa

Đ
ng nhc em thêm đau lòng

Nh
ưng anh yêu thương vn còn

Trong anh v
n còn


Mùa đông không bi
ết hát nhng bài tình ca biết yêu

Là nh
ng tiếng mưa phùn rơi ngp ngng

Mùa đông không bi
ết hát nng thanh gn nhau biết yêu

Là nh
ng lúc đt lìa cách xa


Bi
ết xa anh nim vui mt theo ri tháng năm không đi

Bi
ết heo mây mùa đông rt lnh lùng gió mưa vô chng

Quên đi nh
ng chuyn tình xưa đ biết s không bao gi

Nh
ưng anh yêu thương vn còn tháng năm vn còn


Mùa đông không bi
ết hát nhng bài tình ca biết yêu

Là nh
ng tiếng mưa phùn rơi ngp ngng

Mùa đông không bi
ết hát nm tay gn nhau biết yêu

Là nh
ng lúc đt lìa cách xa


R
i mùa đông s đi
qua
M
ưa phùn gió bc s qua

R
i mùa đông s qua đ ta mong đi


Mùa đông không bi
ết hát nhng bài tình ca biết yêu

Là nh
ng tiếng mưa phùn rơi ngp ngng

Mùa đông không bi
ết hát nm tay gn nhau biết yêu

Là nh
ng lúc đt lìa cách xa

Em mong tình em, s như cuc đi tr mãi...

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008

Entry for December 28, 2008




Tình hình là nó như thế này.

Hôm qua tớ post cái bức thư Cưới em nha anh Tèo lên, có khi nhiều người thấy lạ lắm nhỉ. Nó chỉ là một trong số loạt bài Chuyện thường ngày của Báo Tuổi trẻ online ấy mà. Tớ thì có biệt danh là Quang Tèo nên có lần cụ Long lấy bức thư đó đưa lên diễn đàn chọc tớ :)). Ôi, giá mà có người thực sự viết thư xin tình yêu của tớ như thế nhỉ ;)).

Lạnh. Nghe giang hồ đồn sẽ lạnh như thế này và hơn thế nữa đến ngày 03/01/2009 cơ. Đã thế lại còn mưa, sương mù nữa chứ. Ôi, sáng sớm mở cửa ra mà ko biết là đang mưa hay chỉ có sương nữa, trắng xoá. Nước thì cứ nhỏ tong tong từ trên xuống. Lật đạt cầm ô thì hoá ra, tiên sư nhà chúng nó, giặt đồ phơi đồ ít ra cũng phải vắt cho kỹ chứ, cứ để thế mà đưa lên dây phơi à, làm đồ của mình phơi ở tầng dưới cũng ướt sũng theo. Thế này thì bao h mới khô? :-w. Đúng là bọn ngu lâu dốt bền =)).

Thi cử không ra gì hết trơn. Không học gì. Mà có môn cũng chả có gì để học (vở ko, giáo trình ko,...). Kệ. Đến đâu thì đến! Còn 4 môn nữa thôi. Xong rồi thì làm gì nữa, có trời mới biết :))

Hình như. Có cảm giác là đã coi mình như có cũng đc mà ko có cũng đc thì phải. Thấy im suốt. Mess cũng chỉ qua loa, còn đòi nấu cơm, mời cơm nữa chứ.... Thực ra ý, tớ đã coi như không có rồi. Vì cơ bản ko ai muốn nghĩ đến một người ích kỷ và hời hợt nữa :)

Proud of you
Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on Holding hand
Walking through the nights
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly
I''m proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I''m proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky
Stars in the sky
Wishing once upon a time
Give me love Make me smile
Till the end of life
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly
I''m proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I''m proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky
Can''t you believe that you light up my way
No matter how that ease my path
I''ll never lose my faith
See me fly
I''m proud to fly up high
Show you the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I''m singing in the sky
Show you the best of mine
The heaven in the sky
Nothing can stop me
Spread my wings so wide

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

Entry for December 19, 2008




Tự nhiên muốn đủ thứ.
Muốn được ngủ một giấc thật bình yên (cho dù dạo này ngủ rất chi là nhiều:)) )
Muốn được trở lại Phan Đình Phùng và Hoàng Diệu với ai đó. Đi bộ thôi, cũng ấm lòng.
Muốn thời gian vừa trôi chậm vừa trôi nhanh cho những ứoc mơ và dự định.
Tự dưng thèm.
Thèm cảm giác đợi chờ ở nhà ga Hàng cỏ. Thèm ghê lắm cảm giác lúc lên tàu, tàu chuyển bành trôi dần ra khỏi HN xuôi về phương Nam nắng ấm... Thèm quay lại cảm giác khi đó, trống vắng và tĩnh lặng....

Hình như mong muốn hơi nhiều thì phải :)
Cho dù chưa có cơ sở vững chắc về tinh thần cũng không bao giờ như thế. KO cần. KO cầu xin!

P/S: năm nay thất bát quá :)

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

Entry for December 14, 2008




(Japan)

Tuần rồi là thời gian của những sự trở về và cũng có cả sự gặp gỡ không trọn vẹn….

Vậy là ba má đã lên tàu về nhà hôm kia rồi.

Hồi kia còn nhỏ, nghĩ mọi chuyện khá giản đơn. Cứ tận hưởng hôm nay mà ít khi nghĩ đến ngày mai. Trong con mắt của mình, cuộc sống dường như còn nhỏ bé lắm, chỉ có anh em gia đình và bè bạn. Chỉ đến khi nào cảm nhận được một nỗi buồn khi chia xa, khi ngắm hoa phượng rơi hay nhìn thấy giọt nước mắt của nhỏ bạn bên gốc me…. Hồi đó, nó nhìn mình với ánh mắt khá kỳ lạ mà mãi sau này mới hiểu là nó là thứ tình cảm gì, rồi mới thấy được là tình cảm đó quá đỗi thiêng liêng đến bây giờ không thể quay trở lại. Để rồi thời cấp 3 tinh nghịch trèo cây hái phượng tặng bạn cùng lớp có lần ngã suýt u đầu thế mà tay vẫn cầm nhánh phượng rung rinh ấy, cầm cho đến khi có người đỡ mình dậy mới thôi…. Sao tự dưng lại nhớ đến những kỷ niệm này nhỉ. Có phải khoảng thời gian gần nửa tháng mà ba má ở HN đã làm con nhớ lại chúng hay không? Có lẽ không hẳn thế mà thực ra, nó là những ký ức, có cả ký ức về gia đình mình nữa. Đã bao lần thấy má khóc, khóc thầm lặng, có khi khóc cho một người không đáng nữa. Đến bây giờ, con vẫn thấy một nỗi buồn nào đó hằn sâu trong mắt của má, mãi không phai. Giá như con là người vô tâm, là đứa con chỉ biết ăn chơi,… thì có lẽ con không thấy hụt hẫng như thế này. Đôi lúc, đôi mắt nói lên tất cả, hằn sâu cả thời gian và không gian đã qua làm cho con nao lòng. Hồi trước, mỗi lần má buồn là con lại hận, hận đến xương tủy,.. Có vui không? Không! Có thấy không khí đầm ấm không? Không! Hoàn toàn không. Và khi đó, con cho rằng, chỉ có đi thật xa thì mới thoải mái hơn. Nhưng con đã lầm. Đến bây giờ con nghĩ lại. Con sẽ luôn cười, luôn làm những điều mà đôi khi con không thật sự muốn, sẽ làm tất cả những gì gọi là có thể làm. Má cứ cố gắng khỏe hơn đi nhé, rồi ra HN, rồi con sẽ chở má đi chơi, đi lăng Bác như lời má đã nói với con khi đang ở viện… Hôm nọ khi lên ga, lòng con se lại và không nghĩ được là có thể cry dễ như thế. Nhưng con đã quay đi, ngược lại và có lẽ má không thấy đâu. Nếu như thời gian có quay trở lại,…

Hình như là một sự chờ đợi xen lẫn hy vọng hơi lâu thì phải. Có đôi lúc cũng quên béng đi ngày vừa qua. Nhưng rồi trong lúc đang ho sù sụ cũng len lên xe bus để đi lên đó. Đi hai chuyến mà cảm thấy dài như đi về quê vậy. Nội Bài thật xa, xa thật đấy…When will we be…?

Tình hình thi cử đang vào giai đoạn nước rút. Vừa kết thúc 4 môn chuyên ngành trong 4 chủ nhật. Từ tuần sau lại bắt đầu liên miên 3 môn một tuần cho đến ngày 06/01/09. Chìm trong thi cử!

Phôi pha…

Nếu thật buồn em hãy về với biển
Biển xanh rờn như thuở vừa yêu
Giấu hết bão giông vào lòng sâu thẳm
Biển yên bình biển hát phiêu diêu…

Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu dài
EM sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ vết chân ai

Nếu thật buồn em cứ về với biển
Viết ước mơ lên những vỏ sò
EM hãy viết tên em lên cát
Ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa

Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ thấy vầng trăng ngụp sóng phía xa bờ
Sẽ thấy bóng một người nao nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ…

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Entry for December 12, 2008




I had alot to say
Was thinking on my time away
I missed you and things weren't the same
'Cause everything inside it never comes out right
And when I see you cry it makes me wanna die.

I'm sorry I'm bad, I'm sorry you're blue
I'm sorry about all the things I said to you
And I know I can't take it back
I love how you kiss, I love all your sounds
And baby the way you make my world go 'round
And I just wanted to say I'm sorry.

This time I think I'm to blame
It's harder to get through the days
We get older and blame turns to shame
'Cause everything inside it never comes out right
And when I see you cry it makes me wanna die.

I'm sorry I'm bad, I'm sorry you're blue
I'm sorry about all the things I said to you
And I know I can't take it back
I love how you kiss, I love all your sounds
And baby the way you make my world go 'round
And I just wanted to say I'm sorry.

Every single day I think about how we came all this way
The sleepless nights and the tears you cried
It's never too late to make it right
Oh yeah sorry

I'm sorry I'm bad, I'm sorry you're blue
I'm sorry about all the things I said to you
And I know I can't take it back
I love how you kiss, I love all your sounds
And baby the way you make my world go 'round
And I just wanted to say I'm sorry.
I'm sorry baby.
I'm sorry baby, Yeah.
I'm sorry.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

[Đong đầy] Entry for December 10, 2008




Vẫn chưa quen với việc không phải đi học. Sáng nay 6h tự dưng lại bật dậy định đi học nhưng ngó sang thấy thằng bạn vẫn còn ngủ ngon lành mới nhớ là mình không phải đi học mấy hôm rồi....

Mấy hôm trc sang blog thằng Quốc mà thấy buồn buồn. Nó viết cái entry về buổi học cuối, đến thằng Cường cũng buồn cơ mà.... Nói chung, dù không nói ra nhưng ai cũng có tâm trạng riêng, cũng đều hướng về một suy nghĩ nào đó về chuyện bạn bè, chuyện học hành... Và hình như bây giờ là cả nỗi nhớ đã bắt đầu đong đầy trong suy nghĩ của từng đứa. Buồn chân buồn tay, và suy nghĩ linh tinh...

Chúc bọn mày thi tốt học kỳ cuối của đời sinh viên nhé. Đến 06/01 là thi xong là mỗi đứa đi mỗi nơi roài. Về quê ăn tết rồi đứa đi thực tập, đứa lên HN viết khóa luận, tháng 6/09 ra trường....

Mấy hôm nay nghe nhiều lần bài Mong ước kỷ niệm xưa... Thằng bạn cho mình nghe bài Cơn mưa mùa đông...

Hôm qua có một người "bạn" ra HN. Chẹp! Không biết có suy nghĩ gì không! Nhưng hình như có sự ko vừa lòng ở đây!

Ngày mai hình như có ai đó về VN!

Ngày kia bố mẹ về quê!

Còn hôm nay thì không thể không viết entry này! Nhớ. Mệt. Đong đầy!

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Buổi học cuối!




Hôm nay là buổi học cuối cùng của đời sinh viên... Tuần rồi khong đi học được nhưng cũng biết là lớp cũng khá đông, đi nhiều để chụp ảnh kỷ niệm, bàn tán chuyện tương lai. Tuần rồi cũng có khá nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ nhiều, đi nhiều, hò sơ TLBU để chỏng chơ trên mặt bàn phủ bụi. Và cũng thất vọng khá nhiều, nhiều lắm. Bây giờ thì kệ, không nghĩ đến nữa. Không xứng đáng để coi là bạn, chỉ là "người học cùng lớp mà thôi". Lúc đó đã nghĩ là hôm nay sẽ không đi được vì có lẽ sẽ bận. Nhưng rồi hôm nay vẫn đi. Dậy sớm, đến trường khá sớm và ngồi ở bãi cỏ trước nhà C, nhìn nhà A bây giờ chỉ còn là bãi đất trống :)).... Học 4 tiết trôi qua nhanh thật nhanh....

Đi trên đường Pháo Đài, về nhà, thấy hơi nặng trĩu. Tuy biết là chưa xa nơi này đâu, có khi không xa ấy chứ, nhưng vẫn cứ thấy bồn chồn. Chỉ độ hơn nửa tháng nửa thôi là kết thúc kỳ thi HK cuối cùng, mỗi đứa một nơi, mỗi người một ngã,....

Rồi sẽ qua nhanh thời gian này mà thôi. Còn nhiều thứ để lo hơn. Vẫn còn nhớ một câu mà tâm niệm từ lâu: Ý nghĩa của ngày gặp lại là gì, gặp lại không phải để tay bắt mặt mừng mà để thấy là chúng ta còn nhớ về nhau. Chắc chắn là như thế!

And any authentic job is also noble!

Mà hình như thứ 5 này có người về VN thì phải!

Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2008

Entry for November 14, 2008




Năm nay thi Học kỳ sớm. Kỳ thi học kỳ cuối của đời sinh viên. Nghe cũng đáng nhớ ấy nhỉ! Có quá lo không? 14 môn mà thi nhanh chóng vánh. Thi 4 môn chuyên ngành trước trong 4 chủ nhật liên tiếp. Tuần sau thi rồi. Rồi đến 15/12 thi chính thức luôn.
Sắp được nghỉ học.
Sắp không được gặp bạn bè thường xuyên nữa.
Sau HK này, không phải thức đêm học ôn thi cả tháng trời, không gầy rộc đi nữa, ko phờ phạc đi nữa. Và có lẽ sẽ béo hơn :)).
Nhưng cũng sẽ thấy cô đơn hơn...
Sắp đến ngày đó rồi. Cữ ngỡ là trùng vào hôm thi nào đó, nhưng cuối cùng lại không phải, may quá.
Đóng cửa thi học kỳ!

<11/12/2008:)>

P/S: Chủ nhật này chúc mừng sinh nhật Hương coi nhá :X

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

[Có đôi khi]




Rét đầu đông rồi. Sẽ qua nhanh tháng 11 lắm đây, qua nhanh mà thôi bởi thời gian này như ngừng lại, lắng đọng. Mọi việc dù lớn, dù bé cũng không quá quan trọng nữa. Mọi người vẫn đang chạy đua cho kỳ cuối, cho thời gian cuối, nhưng vẫn có cái rét níu kéo, vẩn vơ. Sẽ tốt thôi mà!

Rồi sẽ lại đến tháng 12, nhanh lắm. Ngày đó! :) Liệu có nên….

Tháng 1 sẽ được về nhà.

Nhớ mùa thu! Dù thực sự chưa được ngắm mùa thu đúng nghĩa ở Hà Nội....

Tháng mười một môi son chưa đỏ
Anh về đi, thương xót cũng bằng không.
Nắng chiếu tắt mà em gào khản cổ
Hoa lưu ly đứt ruột phía triền sông.

Chẳng lẽ cho anh nhiều thơ quá,
Mà với mình không viết nổi một câu?!
Lời tha thứ cuối thu vứt lại
Bột thời gian nghiêng ngả trong nhau.

Tháng mười một trái tim đa cảm
Lối tình yêu bỏ ngỏ đã lâu rồi
Anh về nhé, lá cỏ may xước nhẹ
Phía hoa hồng có một nhánh tàn rơi.

Anh về nhé, nụ hôn mình đã cũ
Hạnh phúc em chống chếnh phía chân trời...

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

Entry for November 02, 2008

Những ngày mưa này.... Dữ dội. Cả trong lòng và ở ngoài.

Sao lại có người im lặng lâu thế nhỉ.

Sao lại có người tự dưng bặt tăm tin tức thế nhỉ.

Sao lại có thằng điên như mình nhỉ.

Sao lại có HN những ngày như thế này nhỉ.

Ra trường nhanh.

Rồi đi nhanh thôi.

Mà đã đi là đi luôn!