Mây buồn giấu nắng ở đâu....chợt nhớ lại bài này khi sang blog chị Hằng...
Đêm. Đang nghe forever acoustic hòa âm cả violong, sáo, ghita,acmonica...nghe như lạc vào chốn nào đó vô định. MÀ cũng dở hơi, mình thì có ai mà mãi mãi chứ, cũng như mối tình uyên ương hồ điệp trong tuồng kia mà thôi, một vở tuồng không hồi kết cứ trôi suốt năm tháng của cuộc đời...
Khắc khoài vỗ về bằng một đêm HN yên bình.Ta như nhỏ bé giữa không gian rộng lớn, bé lắm...Cũng có những con người làm ta phải suy nghĩ nhiều, nghĩ mãi, trằn trọc. Sẽ có ng bảo nghĩ nhiều làm gì mau già, nhưng những điều gì đáng ngẫm nghĩ, đáng để ta gợi nhớ thì phải quan tâm, sẽ tốt cho ta mà thôi...
Cây vĩ cầm đã câm lặng từ lâu trong ngôi nhà im ắng. Lắng nghe thanh âm của cuộc sống vang vọng trong tiếng còi xa của cuộc sống mênh mang...
Bao giờ phượng nở nhỉ?...Chờ mãi...
Đêm. Đang nghe forever acoustic hòa âm cả violong, sáo, ghita,acmonica...nghe như lạc vào chốn nào đó vô định. MÀ cũng dở hơi, mình thì có ai mà mãi mãi chứ, cũng như mối tình uyên ương hồ điệp trong tuồng kia mà thôi, một vở tuồng không hồi kết cứ trôi suốt năm tháng của cuộc đời...
Khắc khoài vỗ về bằng một đêm HN yên bình.Ta như nhỏ bé giữa không gian rộng lớn, bé lắm...Cũng có những con người làm ta phải suy nghĩ nhiều, nghĩ mãi, trằn trọc. Sẽ có ng bảo nghĩ nhiều làm gì mau già, nhưng những điều gì đáng ngẫm nghĩ, đáng để ta gợi nhớ thì phải quan tâm, sẽ tốt cho ta mà thôi...
Cây vĩ cầm đã câm lặng từ lâu trong ngôi nhà im ắng. Lắng nghe thanh âm của cuộc sống vang vọng trong tiếng còi xa của cuộc sống mênh mang...
Bao giờ phượng nở nhỉ?...Chờ mãi...