Lan man...
Vẫn đang còn khá nhiều cái nhíu mày trên trán vào mỗi ngày. Sau một ngày tàn, đêm về yên ả là lại nghĩ. Lấy giấy bút ra. Viết ra những điều có thể nghĩ được, những hướng mà mình sẽ đi. Được gì? Mất gì? Viết hết ra. Nhưng rồi. Vẫn phân vân quá đỗi... Thực sự yêu nghề thì sẽ thành công trong nghiệp, liệu có đúng nữa không? Hay là chỉ vì mải chạy theo những gì gọi là hào quang và nổi tiếng để rồi chợt nhận ra là quá ư phù du và không có mấy lợi ích cần thiết cho tương lai... Hình như hơi chậm cho một khởi đầu mới thật tốt rồi thì phải...
Đôi lúc vẫn nghĩ là có chọn sai hay không khi mà, mình chỉ một và một ý kiến cá nhân kể từ khi học ĐH đến giờ. Chạy theo những thứ được gọi là nên làm, sẽ rất ổn, sẽ rất phù hợp... Lắm lúc, thấy muốn chùng chân, muốn được nghỉ ngơi, muốn được thấy bình yên, muốn được suy nghĩ đơn giản, muốn nhìn mọi thứ với một vẻ đáng yêu nhất, muốn thấy một không khí yên bình nơi quê nhà - không phải trong nhà mà là ngoài hè phố - những con phố vắng bóng người qua..., muốn nhiều thứ lắm...
Lại trở về với cảm giác lạnh lùng và vô cảm xen lẫn cảm giác một mình.
Cuối chiều. Nhạt. Lạnh lùng. Vắng hoe.
Đang muốn được yên tĩnh và rest một time!
Hà Nội không cho tất cả. Chỉ gây những gì gọi là phố lạ mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét