Bỗng dưng muốn cười này.
Đừng nghĩ tôi sẽ cười thật, hay nói chính xác hơn là cười đúng nghĩa của từ "smile". Nghe nó mới xót làm sao:). NGười ta cũng sẽ bất ngờ lắm đấy. Có bao giờ cười mấy đâu :)
Muốn cười thật lớn, cho cái gọi nôm na là "sự đời" như người ta vẫn hay gọi, vẫn hay bình luận mỗi sáng trên các phương tiện đại chúng, văn hóa xã hội,...
Nó là cái gì vậy? Gọi nguyên sơ nhất là tình bạn, còn đi sâu hơn là tình cảm. Đọc Một thời để nhớ của Giang Lam trong những ngày nhàn hạ rồi lại ngẫm đến mình. Cuộc sống sinh viên của 4 người bạn tứ xứ nghèo khổ mà vui. Cơm chỉ có ăn với một nồi canh to ụ... Rồi mưa lũ đến, 2 người xứ Quảng lo lắng, trông ngóng. Con sông Thu Bồn hàng ngày bình yên mà bây giờ lại hung tợn đến thế.... "Tau về quê, khi mô bọn bây về quê tau chơi, hĩ". Xót xa, ngậm nguồi. Bỏ dở con đường học hành là điều không ai muốn, nhất là sinh viên nghèo,... Bữa cơm cuối như nghẹn lại :)
Nhưng lớn nhất là họ có tình bạn thực sự, đúng nghĩa và trong gian khó :)
Nhưng, hình như 4 năm với mình sắp, nó trôi tuột.
Có cái gì đó gai gai người. Cười. Bạc thếch.
Đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét