Thứ Năm, 12 tháng 2, 2009

Entry for February 12, 2009




“Cuộc đời chẳng phải là con đường đưa chúng ta đi tới một cách tự do và không có ngăn trở, trái lại nó là một mê cung với những mê lộ mà trong đó chúng ta phải tự tìm kiếm lối đi, bị lạc và bối rối, thỉnh thoảng bị cùng đường trong những hẻm cụt.

Nhưng lúc nào cũng vậy, nếu chúng ta có niềm tin, Thượng đế sẽ mở một cánh cửa ra cho chúng ta, có thể không phải là lối đi mà chúng ta có thể mong đợi, mà là một cánh cửa mang lại những điều tốt đẹp cuối cùng cho chúng ta.”

(A.J. Cronin)

Đơn giản là tôi chưa đến mức phải cụt lối, chưa đến mức hứng chịu những con đường cùng cũng như những mê cung hỗn loạn. Nhưng lại một điều đơn giản là hình như đã không thấy còn là chính mình nữa, mất hết cảm xúc, mất hết cảm nhận, vô cảm đến từng ly từng tí. Sự ngọt ngào trong suy nghĩ, sự mạnh bạo trong hành động, sự điên cuồng trong những đêm đông và tất nhiên sự lãng mạn của những phút giây một mình đã biến đi đâu mất, chạy trốn khỏi bàn tay của bản thân mình một cách không thương tiếc. Âu cũng là một lẽ đời, không còn gì nghĩa là đã có tất cả. Có lẽ, đã sống một cách mà không thể định nghĩa cụ thể bằng một khái niệm nào đó, mù quáng, sai lầm, nhạt nhẽo, …. Không, nó là tổng hòa của những khái niệm đó và không ngừng nghỉ theo những phút giây hợp tan. Những thứ đã bao nhiêu năm chạy theo giờ vẫn không thấy, dù biết chắc nó sẽ không thuộc về mình. Những thứ không mong muốn dù hạnh phúc lớn lao cứ lao đến, còn những thứ mong muốn dù rất nhỏ bé nhưng mãi không thành sự thật. Có một điều phải công nhận là con người bây giờ đã chai sạn khá nhiều, sống nhạt nhẽo, sống cho bản thân mình là chính, sống chỉ để thấy mình còn tồn tại. Đã đến mức như thế, hình như cái gì bây giờ cũng trở thành vô nghĩa. Có đôi lúc sẽ thấy không biết quý trọng bạn bè và những người xung quanh, không biết nâng niu những tình cảm tốt đẹp, gần gũi, thân thương. Có đôi lúc sẽ thấy cần ở một mình, mặc cho những thứ khác đang xuôi ngược về đâu đi nữa. Đootoiepxki đã từng nói “Hãy biết quý trọng những khoảnh khắc chỉ đến một lần trong đời”. Mãi thế. Ngượng ngịu. Ngập ngừng. Ngẩn ngơ. Nhung nhớ…

Không biết giờ này bọn nó đang làm gì nhỉ. Im lặng và quên lãng đến mức khó chịu như thế. Bình thường, mọi năm, nếu đi thực tập, viết khóa luận hay về quê, diễn đàn là nơi tụ tập đông nhất. Còn năm nay, hình như mọi sự đều khác. Im lặng, nhạt nhẽo. Có lẽ, tất cả đều đang tập trung cho cái gọi là tương lai gần sắp đến. Bản thân mình cũng thế thôi mà.

Gói lại, ném quá khứ sang một bên. Lâu lâu lại sờ mó J

“Con đường vạch sẵn cho người và chuột thường dẫn đi lạc lối”. (Robert Burns)

4 nhận xét:

  1. Tặng em câu này của một nhà thơ anh không nhớ tên: “It’s best to live gloriously one instant, then leave. quickly.” Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm. Chúc em vui may mắn trên con đường đi tìm lại chính mình. Hãy là chính mình, em ạ.Cuối tuần vui vẻ nhé!

    Trả lờiXóa
  2. có khi người ta ko chai sạn, ko nhạt nhẽo, không sống chỉ vì bản thân mà tại anh đang định như thế nên anh tưởng thế thôi.

    Trả lờiXóa
  3. [{( "Vững Tiến 09" )}]lúc 17:35 13 tháng 2, 2009

    :)) Anh luon nghi nguoi ta vay ha ? co nguoi the nay, co nguoi the khac, khi chua hieu ve nguoi ta anh lai dung chinh suy doan chu quan cua minh de nhan dinh. Vui len, thanh cong voi nhung du dinh cua minh nhe

    Trả lờiXóa