Cứ ầm ĩ mãi chuyện blog 360 die. Mong rằng khi xuông âm phủ, blog ta vẫn mở cho các chàng ma quỷ còn xem. Buồn quá nên chia sẻ bài thơ này cho mọi người
Một ngày lạc lõng trong quay cuồng không gian ảo.
Ta đốt cháy mình bằng nhịp phím chơ vơ
Tiếng gõ lanh canh thay cho tiếng lòng nức nở
Những yêu thương bỗng hóa xa mờ...
Chợt nhận ra blog bao ngày chẳng có được một comment
Của người xưa – người của thời hoa tím
Những entry vô hồn như cung đàn tắt lịm
Thấy mình hoang tàn như nốt nhạc phù du
Gõ vài dòng Blast: “Ta muốn níu kéo mùa thu…”
Người vẫn chẳng comment cho blog thôi buồn ủ rủ
Vội change theme bằng tấm hình của những ngày tháng cũ
Sao blog vẫn đầy nỗi nhớ thiết tha…
Đã bao lâu rồi người chẳng view blog ta?
Những ngón tay không dưng lại lạnh tê trên từng nhịp phím
Ta khóa blog như đóng cửa lòng mình im ỉm
Blog phủ rêu mờ dấu vết lấm lem...
Đã lâu rồi blog chẳng nhận được comment…
Chuột Rain Phan Lê Trung Tín
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét