Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

Này thì....




Nhớ nhà.


Những ngày này đang chạy đua với những công việc cuối cùng, tạm gọi là của đời sinh viên.


Mệt mỏi, hiu quạnh.


Mấy hôm nay mưa, rả rích càng làm cho không khí ngày lễ thêm ảm đạm.


Chẳng biết ở nơi đó có mưa như này không nữa...


Nhớ chẳng vì muôn lý do nào.


Cũng chỉ là để nhớ.


Hôm nay 29 rồi, mai 30. Liệu có gặp hay không?
Thiên đường có tồn tại không em
Trong những ô trần của kiếp người bụi bặm
Bàn tay đôi lần không còn ai dám nắm
Thiên đường nghiêng mình như một chiếc lá chơ vơ
Thiên đường xa mù nên anh gọi là giấc mơ
Bởi thế gian không có nhiều câu chuyện cổ tích
Những nhỏ mọn, hờn ghen, vờ vịt
Đã biến thiên đường thành chuyện đã qua
Người ta nghĩ về thiên đường bằng những ngữ từ mỹ hoa
Bằng những câu thơ lời ca bay bổng
Anh thấy buồn vì thiên đường bên anh trống rỗng
Như nốt nhạc dư thừa của khúc tình ca
Ngày mai này anh quyết định đi xa
Em có nắm tay anh không - một lần sau cuối?
Cho thiên đường không buồn rũ rượi
Bởi nơi anh về có lẽ rất xa...
Anh biết thiên đường chỉ là chuyện hôm qua...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét