Thật không thể tin rằng có một ngày chúng ta lại remove blog nhau
Thì cũng chỉ là một cú click chuột nhưng lại khiến cho lòng mình đau đáu
Có lẽ trái tim của mỗi người đã tìm được cho mình một nơi nương náo
Nên mặc sức vẫy vùng mà rời bỏ lẫn nhau?
Thật không thể tin rằng bây giờ mình vẫn còn đau
Tự giam cầm trái tim trong muôn ngàn cơn mộng mị
Em với anh - ai đã vượt qua được bờ lý trí
Để sống ganh đua với trăm vạn sự đời?
Remove blog rồi, ta có chắc tìm được những phút thảnh thơi?
Hay trong tim mỗi người lại tiếp tục dành cho mình một gam màu xám
Cứ mỗi một ngày là thấy buồn ảm đạm…
Nhớ một người mà chẳng thể đến với nhau…
Người sẽ nghĩ gì về những chuyện ngày sau?
Những chuyện ngày xưa và chuyện ngày hôm nay nữa…
Khi trái tim đang đứng giữa hai bờ chọn lựa…
Ta lại lạnh lùng, xóa bỏ, quên mau…
Rồi mai này chúng ta chẳng còn thích thú khi đọc những dòng blast mà mình đã âm thầm gửi trao.
Mây bay ngang rồi bay qua đời... là như thế…
Ta remove blog nhau để chẳng còn ai thấm buồn cho từng entry kể lể..
Nhắc lại một thời thuở chúng mình yêu…
Phan Lê Trung Tín.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét