Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Miễn còn yêu là còn hy vọng.

Ngày hôm qua không như là ngày thơ bé vẫn đùa chơi, đồi non cao măt nơ đen ngủ vùi. Ngày tôi yêu gió hương đồng tuổi mây trăng như cỏ xanh ngày tôi đã biết yêu một dòng sông.Ngày hôm qua không như là ngày tôi ngắm những vì sao tận trên cao rất cao những đêm màu.

Chuyện tình tôi vốn không lời giờ xa tít giữa mù khơi. Mà xanh thẵm những cơn mưa lòng tôi.

Ngày hôm qua như giấc mơ trôi rất nhanh những am thanh buồn tuổi còn xanh khao khát quay về nguồn. Ngày hôm nay em hiển nhiên trong phút giây thoáng dư am hiền để ngàn năm em nhớ anh khôn nguôi.

Ngày hôm nay anh yêu thầm người con gái mái tóc mộng mơ đầy hồn nhiên trắng trong đén bất ngờ. Chuyện tình tôi giống như bao người nhiều mơ ước cho riêng mình thôi buồn man mác tiếng mưa rơi lòng tôi.


Mình chẳng bao giờ thấy nhàm chán khi nghe đi nghe lại bài hát này. Bạn bè nhiều đứa không thích kiểu nghe một bài nhiều lần còn mình thì mỗi lần nghe chỉ nghe nó, từ độ năm lớp 11 đến giờ, vẫn nghe lại, vẫn thấy như mới lạ. Có phải chăng nó chính là mình và bản thân chuyện tình của mỗi người không bao giờ cũ, từng giờ từng ngày vẫn nhen nhóm và hy vọng, vẫn đốt cháy khát khao đến như thế. Làm sao mà quên lãng được khi một câu chuyện đã kết thúc nhưng dư âm còn vang mãi, huống chi là một chuyện tình. Ngày hôm qua, em vẫn ở đó, bên anh, bên tâm hồn của anh, đốt cháy những khát khao khôn nguôi. Ngày hôm nay, em ngồi đây, nhớ về những ngõ nhỏ của lòng em. Chạy mãi đến những khúc quanh. Xin lỗi. Lẽ ra ta đã rẽ, đã cho nhau nhiều hơn thế.

Bây giờ em chỉ ước mong cho riêng mình thôi, nhưng nghe sao vẫn thấy ngột ngạt, lắng đọng, dồn nén cho riêng mình. Phải chi đừng như thế.

Vẫn khôn nguôi, vẫn đợi chờ những điều đã qua.

Phải chi ta được sống cho riêng mình, sống như đời sống, như cuộc sống mà mình mong ước.

Cuộc đời có bao lâu đâu mà hững hờ :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét