Thứ Năm, 4 tháng 6, 2009

Đã dặn rồi sao ANH còn lưu luyến...






Vậy là má đã về nhà rồi.


1. Cuộc đời sinh viên đã tạm chấm dứt hôm chủ nhật vừa rồi sau khi thi môn Kinh tế chính trị (môn điều kiện), kết quả: qua, hì hì. Còn chờ hôm bế giảng nhận chứng nhận tốt nghiệp tạm thời, bảng điểm và tháng 9 nhận bằng tốt nghiệp là okie.


Cảm giác trong tôi bây giờ là gì vậy nhỉ? Lẫn lộn đủ mọi cung bậc cảm xúc và hẳn nhiên mọi người đều như vậy. Hình như trong tôi còn những gì rất vội vã và lắng đọng. Những ngày cuối sang trường luôn cố mặc chiếc áo trắng, nhớ, nhớ nhiều lắm đấy, coi như một sự nhớ nhung khôn nguôi.
Bây h ta lại nhớ về cấp 3, thời phổ thong để lan man với 4 năm đã qua. Có gì, được gì, mất gì, còn gì? Trong ta vẫn mãi là những câu hỏi lớn.


Ngập ngừng trong những điều còn chưa ngỏ, chưa tỏ chân tình bên những ai đó.


Chia tay rồi, chúc bọn này ra trường mọi sự tốt đẹp trong khả năng có thể nhé. Đừng quên tập thể Kinh tế 30 A Khoa Pháp luật kinh tế, 2005-2009, ĐH Luật Hà Nội nhé. Tuy không thường xuyên gặp nhau nhưng hãy luôn nhớ về nó. Để khi nào, trên đường đời tấp nập bỗng gặp lại nhau. Chờ!
Mỗi đứa một con đường, một sự lựa chọn riêng để rồi cuốn vào vòng xoay của cuộc sống….


Và tất nhiên ta cũng tự định ra cho mình một con đường nho nhỏ gần kề đây thôi. Ta sẽ đi, sẽ thấy cuộc đời còn nhiều điều mới lạ và cuộc sống thì luôn tấp nập mời gọi ta bao tháng ngày trôi qua….


MỘT BƯỚC NGOẶT MỚI ĐÃ ĐẾN


Chợt một ngày dấu yêu bỗng lùi xa

Phượng thôi hát những lời thầm kín

Nắng khẽ vàng lại nhảy nhót bên ta

Gió thoáng đưa chút hương mùa cuối

Cho tim ai xốn xang khi hè xa

Phượng chợt khóc , chợt buồn , chợt.......... nhớ........ nhung ai đó

Cho hè buồn gọi điệp khúc à ơi!

Ngày Phựong đi khung trời xanh thăm thẳm

Gọi đất trời hồn tôi bỗng lặng im

Cho chút tình của mùa dấu yêu cũ

Phựong ơi!


2. Không hiểu sao lần nào cũng thế, ra là vui về lại buồn. Sao cứ phải dày vò nhau như thế? Gia đình mà, có hiểu hai chữ đó hay không? Con hiểu chứ, hiểu hết nhưng chính những điều chất chứa bao lâu đã làm cho chúng ta dần xa rời nhau, không ngày cập bến?


Con vẫn mong về những ngày thật đầm ấm, ấm áp những tình cảm với nhau. Những điều đó sao khó quá.


Càng ngày càng xa…


Ngập trong những phiền muộn không đáng có.


Mệt mỏi


Hụt hẫng.


U uất…..



3. EM nhớ ANH, thực sự nhớ đến cồn cào. Giờ này chắc bên đó cũng đang bận rộn cho tốt nghiệp đúng không? Cố lên nhé.


Cho dù không bao giờ gặp nhau nữa…


Vẫn chờ….

Đã dặn anh rồi sao anh còn lưu luyến

Em nói rồi sao anh chẳng dám tin?

Ai biết khi xưa ngày không gió

Những tưởng ngày sau sẽ ngọt ngào!!!



Em đã đi rồi sao anh còn đứng lại

Lưu luyến gì chút tình buổi đầu tiên

Chuyện ngày xưa là của thì quá khứ

Học nhiều rồi sao chẳng hiểu anh ơi.



Ngày xưa, ôi cái ngày xưa cũ ấy

Ngựa sắt tà tà em ríu rít bên anh

Dép tổ ong em khen có tạo hình

Vì anh đã vội vàng xâu dây sắt



Cái ngày xưa ấy của một ngày không xa

Nhưng những tưởng đã là cả một cuộc đời

Khi những ngày sinh nhật em anh đến chỉ với 1 nụ cười tươi tắn

Em mỉm cười và nói đó vì anh



Những tưởng ngày xưa đã là cả 1 cuộc đời

Mà anh đâu biết cuộc đời cũng có giông tố

Cũng có giàu sang cũng có nghèo hèn

Cũng có những giá trị không tính bằng tri thức.



Và cái ngày xưa đó đã khác ngày nay nhiều lắm

Em đã nói rồi sao anh lại chẳng tin

Em đã nói trong 1 chiều không gió

Một buổi chiều trước 1 ngày mới sang...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét