Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009


Sáng sớm phiêu cùng một li trà đá bên hồ gần nhà. Chợt nhớ mình thèm một li Định tâm trà. Thèm vô đối, thèm da diết, thèm dã man.

Sự đời, người đến rồi đi, không ai biết trước được sự thể sẽ như thế nào, chỉ biết là ai cũng sẽ trở thành những dấu ấn của cuộc đời, dù vui dù buồn đi nữa.

Miễn còn yêu là còn hy vọng.

Miễn còn sống là còn chiến đầu cho những hy vọng :)


Trong những năm tháng về sau, không còn giấc mơ nào đẹp hơn giấc mơ "phượng trên trời“. Từ ấy nỗi nhớ phượng đỏ tuổi học trò trở thành nỗi nhớ nhung của kẻ đang đứng nơi hang tối trong huyền thoại Platon, đã một lần nhìn ra hạnh phúc, chân lý, nên mãi mang theo trên quãng đường nhân thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét