Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

Vẫn còn nguyên một mùa hè cuối



-...Khúc nhạc Phú Quang trầm bổng khiến không gian lặng đi trong ồn ào phố xá, những đôi mắt đỏ hoe, những gương mặt trầm lắng hiếm hoi của những thằng bạn vốn lúc nào cũng nghịch tưng bừng. Mùa hè cuối và chúng tôi đã lớn, mùa hè cuối bắt đầu những ước mơ cao xa dần thành sự thật. Mọi hờn giận đi qua, mọi niềm vui cũng đi qua nhưng những kỷ niệm thì còn ở lại. Vẹn nguyên, trong sáng.

Tháng năm ngập trời hoa phượng đỏ, mặt hồ xanh đan lẫn những cánh hoa khoe sắc trong nắng mới ngày hè.



Phảng phất từng làn gió đùa trên lăn tăn sóng. Tôi ngồi trên góc nhà cao tầng phóng tầm mắt về phía Tháp Rùa xa xa, gần hơn là cầu Thê Húc màu đỏ son dẫn ra đền Ngọc Sơn cây lá xanh tốt bốn mùa. Từng mảng tím, mảng đỏ nơi bờ bên kia hồ khiến tâm hồn rạo rực nhớ về hơn 10 năm về trước... cái thủa tôi cũng như lũ học trò áo trắng kia đang xao xuyến đợi mùa thi, đang ngậm ngùi trước những giờ chia ly bè bạn, thầy cô, mái trường và cả một thời thơ ngây trong sáng.

Bước dưới vòm me xanh thẳm, tiếng lá khẽ đung đưa hoà nhịp cùng khúc nhạc rộn rã mùa Hạ của bầy ve ẩn mình trên thân cây cổ thụ tôi bước đến cổng trường xưa tự lúc nào... Vẫn ngói đỏ, vẫn tường rêu góc cũ hôm nào mà người cũ thì đã xa lắm rồi... Ngẩn ngơ tiếc nuối và khắc khoải nhớ thương như còn nguyên vẹn một mùa hè cuối, mùa hè sau cùng của chúng tôi để bắt đầu trở thành người lớn.

Tháng năm trôi, hơn 40 con người tản nát, thành phố phồn hoa là thế, sung túc là thế nhưng dường như vẫn chật hẹp cho những bước chân bước vào đời. Người đi xa, kẻ ở lại âu cũng là lẽ thường tình...

Phố lên đèn cũng là lúc cơn mưa rào ào ạt trút xuống, những cành hoa đỏ vẫn rực rỡ dưới mưa, sức mạnh mà màu đỏ vĩnh cửu không thể phai tàn dù những cánh hoa ấy có lỡ làng lỗi hẹn rơi xuống trước còn đó, vẫn biết hoa tàn, hoa nở cũng vô tình nhưng mỗi lần hoa nở, hoa rụng lại làm cháy trong tim nhức nhối nỗi niềm thủa ấy, thủa mà tình yêu như một báu vật linh thiêng đầy huyền bí mà đám trẻ mới lớn chỉ dám đi vòng quanh ngắm nhìn, chưa dám chạm tay vào trái cấm.




Tôi đã từng đi xa thành phố bốn mùa xuân hạ thu đông đều rực rỡ này, tôi cũng nhiều lần trở về trong bốn mùa cây thay lá ở thành phố này, nhưng mỗi khi nắng sớm xuyên qua kẽ lá len lỏi xuống những giọt sương sớm long lanh đọng trên cành biếc đầy những nụ xanh tươi non, sẵn sàng bừng lên sắc mới, tôi không khỏi những phút bồi hồi khắc khoải. Có nuối tiếc không cho những nỗi niềm xa vời về một cô bé tóc thề buông xoã, cho một chiếc xe cuốc cao lênh khênh bên chiêc xe mini màu mận chín buổi chiều lá sấu vàng xào xạc trên đường Trần Phú...

Thủa ấy, chúng tôi như bao đứa trẻ có bố mẹ là công chức sống trong thành phố này, cuộc sống đơn giản và không nhiều xe cộ. Cảnh vật thanh bình êm ả, từng tốp xe đạp mỗi buổi chiều thong dong trên phố, những hôm nghỉ tiết là những ngày vui vầy nhất, nhiều kỷ niệm nhất trong mỗi đứa học trò nghèo. Một gói bỏng ngô, một ly trà đá vài ba quả cóc xanh nơi góc đường Thanh Niên luôn là những món vô cùng hấp dẫn và thú vị. Một chút vui, một thoáng buồn trong ánh mắt cô bạn gái thân cũng làm tôi thảng thốt, còn những giận hờn vu vơ thì muôn đời vẫn thế... Tâm hồn chúng tôi trong trẻo, nụ cười chúng tôi tươi sáng, ánh mắt chúng tôi vô tư và niềm vui thì bất tận.

Gặp mặt, rồi chia ly... cuộc đời vẫn thế... Tôi ôm đàn guitar mà hát dưới một tán lá xòe rộng có hoa tím ngắt phía đường Lê Thái Tổ trong một buổi sáng có nắng, có gió hè và có cả tiếng ve. Khúc nhạc Phú Quang trầm bổng khiến không gian lặng đi trong ồn ào phố xá, những đôi mắt đỏ hoe, những gương mặt trầm lắng hiếm hoi của những thằng bạn vốn lúc nào cũng nghịch tưng bừng. Mùa hè cuối và chúng tôi đã lớn, mùa hè cuối bắt đầu những ước mơ cao xa dần thành sự thật. Mọi hờn giận đi qua, mọi niềm vui cũng đi qua nhưng những kỷ niệm thì còn ở lại. Vẹn nguyên, trong sáng.


...Mọi hờn giận đi qua, mọi niềm vui cũng đi qua nhưng những kỷ niệm thì còn ở lại. Vẹn nguyên, trong sáng. Ảnh: static.flickr.com

Chiếc xe cuốc của tôi vẫn được bố treo lên như một kỷ vật thiêng liêng, giúp tôi nhớ lại cả quãng đường dài nhọc nhằn thi cử nhưng cũng không ít niềm vui hạnh phúc, quãng thời gian tôi được vun trồng tưới tắm bằng những bàn tay bạn bè, cha mẹ thầy cô. Chẳng thể quên như hành trang vào đời, như vốn liếng dựng xây nên cốt cách con người tôi. Mỗi khi trở về thành phố yêu thương, mái trường đỏ bờ tường rêu hay một góc kín nơi sân trường gợi lại trong tôi bao kỷ niệm. Tôi thường chọn cho mình những ngày Hè rực rỡ nắng để trở về thành phố, ngồi lặng ngắm những biến chuyển rộn rã mà lắng đọng trong mình thăm thẳm nỗi niềm mùa hè cũ. Mùa hè, mùa hoa đỏ rực rỡ bên Bờ Hồ nước muôn đời xanh, cây cầu đỏ dẫn ra ngôi đền cổ và tháp rùa soi bóng nắng chiều tà.

Mùa hè cũ trong lòng thành phố mới. Tôi lại đón đưa những bước chân học trò trong tiềm thức vu vơ….
Mưa dần tạnh, mặt đường loang loáng nước kèm những cánh hoa dập nát trôi theo dòng nước cuốn, những cánh hoa ấy sẽ trôi về muôn nẻo đường đời như muôn nẻo trôi xa của đám trò nhỏ hôm nào, liệu có khi nào gặp lại, liệu có khi nào tụ hợp như đoá hoa xinh còn lung linh trên cành mặc cho mưa gió đảo điên kia không. E là rất khó...

Kỷ niệm vẫn là kỷ niệm, mùa hè thì muôn đời vẫn thế, màu đỏ này trôi xa màu hoa khác sẽ ngự trị, hơn 10 năm có chăng chỉ là mùa hoa thêm phần rực rỡ, cành lá thêm phần xum xuê và gốc cây thêm phần xù xì. Những gì đã qua, không khi nào trở lại, có những điều tưởng bình dị như bạn bè chung bàn chung lớp với nhau ngày nào cũng thế nhưng rồi khi xa cũng chưa khi nào gặp lại.

Ở đâu đó, người ta đã nói: "cuộc đời là những chuyến đi, đi để chiêm nghiệm cõi người", ra đi cũng để một ngày về, một ngày thấy hạnh phúc bình yên trong chính cõi lòng mình, chính nơi mình đã xuất phát, đã bước đi những bước chân đầu tiên chập chững vào đời.

Cứ nghĩ rằng dĩ vãng là xa vời, cứ nghĩ rằng những niềm vui người lớn không gì sánh được. Nhưng lúc này đây, chính khi sống giữa những dào dạt kỷ niệm mới thấy thủa học trò là thanh cao nhất, là hạnh phúc nhất và đáng trân trọng nhất. Vật chất cũng trở nên tầm thường trước tâm hồn thanh sạch, bon chen bủa vây để tồn tại và phát triển, để khẳng định vị thế trong cuộc đời nhưng đôi khi vẫn muốn trở về là cậu trò nhỏ vô tư ôm guitar dưới tán là xanh bên những nhành hoa tim tím và cái nắng ngày hè mà ngân nga hát, một khúc hát chia tay để bắt đầu.

*
Nghiêm Tuấn Anh

1 nhận xét: