Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010

People around me

People around me. Some have been making me happy but some have been making me upset or confused. Anyway, even who they are, I still can't have a special care for them as I could before. This is maybe a difficult question for me to answer but I still have to try to find out a best answer for this problem.
I am still young with many dreams and challenge above. I don't hesitate to do anything for myself, for my friend. To me, the result is good and I am happy. To my friend, I am happy to see my friend succeed. But sometimes, I realized that, I spent too much time or gave many things to my friends while I forgot myself. It made me think much about this. And one day, I decided that,I will not pay attention too much to my friends as before. I can pay attention but I will not let anyone know about this.

This maybe the best answer for my question.

Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Tháng sáu hát tình ca

Tháng Sáu trong ký ức tôi là những trưa nắng hanh vàng và buổi chiều đổ mưa tầm tã. Hoa cúc bên đường ửng lên sau cơn mưa như một niềm hy vọng âu yếm đợi chờ. Tôi đã đi qua 4 mùa tháng Sáu như thế, với rất nhiều kỷ niệm để nhớ để thương.

Năm nay tháng Sáu không mưa nhiều, chỉ có nắng là gắt gao cháy lửa. Những cây phượng nở muộn vẫn rực rỡ bên hồ, vài cây cổ thụ trên phố ngã nhào trong cơn giông, hoa bàng già rớt xuống nâu vàng uể oải. Cứ thế tháng Sáu bước đi thật chậm...

Ở Đinh mùa hạ, bà Bích thường cắm sen hồng hoặc sen trắng. Sen hồng thơm mà nhanh tàn như môi thiếu nữ ngày không hò hẹn; sen trắng giữ được lâu hơn, bền bỉ thuỷ chung. Cứ thế hai loại sen luân phiên nở trong bình hầu như cả tuần, đem một chút yên lòng cho người khách ngồi hữu ý hữu tâm.

Ở Đinh tôi thường mong chờ một người - người từng ngồi bên tôi một sớm thu trong trẻo, bảo với tôi: Không gì đẹp hơn nụ cười buổi sáng. Người có vầng trán khẽ cau lại khi đang suy nghĩ một điều gì đó, người tưởng như vô tâm, bất cần, hài hước nhưng trong lòng đầy những nghĩ suy, lo lắng. Người đã có lúc quá chừng mệt mỏi, cô độc. Người đã có lúc muốn chạy trốn khỏi thành phố này, đã có lúc nhìn tấm bản đồ trên tay tôi và khẽ cười. Một người như thế - ở Đinh, tôi đã đợi...

Và tôi đợi một ngày tháng Sáu biết hát tình ca!

Ảnh minh họa: Mùa Sen hồng


Tháng Sáu không hát tình ca

Em lại đi qua những ngày mặt trời
Tháng Sáu không hát tình ca
Tất cả con đường đã hóa dòng sông
Chảy quanh thành phố mình mùa hạ

Anh có trở về nơi góc quán quen
Ngắm bình hoa sớm mai vẫn thơm mùi sen quế
Hồ Gươm gần im lặng
Như hôm ta bên nhau chẳng nói câu gì
Tháng Sáu không hát tình ca.

Ô cửa sổ nằm nghiêng
Tưởng vươn một ngón chân là chạm vào mây trắng
Vươn một ý nghĩ chạm vào anh
Vươn một buổi chiều thành mùa nhớ
Tháng Sáu không hát tình ca.

Thong thả
Em kê chiếc ghế trước hiên nhà
Nghe gió rắc xuống vườn bao nhiêu vì sao bạc
Những ngôi sao không bao giờ chết
Như nỗi đợi chờ hai ta.

Ảnh minh họa: Mùa Sen hồng


Em tưởng tượng một ngày
Chúng mình khoác balo trên vai cùng chạy trốn
Thành phố đã hóa dòng sông
Anh - chàng mục đồng, em - cây sáo nhỏ
- Những đứa trẻ của đồng cỏ nối dài ngan ngát tự do.

Thảo nguyên, thảo nguyên
Nơi dấu chân ta lang thang
Và ngủ dưới những túp lều nâu bạc
Uống nước bằng tay, lúc lắc đầu theo tiếng lục lạc
Tinh mơ chào mặt trời, soi nụ cười trong đáy mắt nhau

Biết bao điều em dành dụm mùa sau
Để nói cùng anh và bình hoa sen trong quán cafe thân ái
Ôi giá bước qua những ngần ngại
Em sẽ nhìn sâu vào mắt anh, thật lâu, thật lâu...

Mà bây giờ vẫn một ngày tháng Sáu
Tháng Sáu năm nay mình chưa hát tình ca!

17.6.2010

Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Bề bộn cảm xúc tháng 5

Có loài chim nào hót mãi những âm thanh bay đi trong thẳm xanh thẳm xanh kỉ niệm
Đôi khi ta vứt mình giữa buổi chiều hoàng hôn đong đầy nơi ánh mắt
Những ngã tư, đèn xanh, đèn vàng và dòng người tấp nập xe cộ
Hát như kẻ ham rong chơi giữa cuộc đời mà tận cùng vẫn thấy cô đơn

Có thể một lần hóa thân

Những mùa gió tháng 5 quay quắt góc phố nhỏ
Em sẽ gọi thật lớn tên anh trong khắc khoải tiếng ve mùa phượng cuối
Ta đã kịp bước sang mùa chào nhé tên em vầng mây
Biển ngoài kia trăm ngàn những con sóng vô tư nắm tay nhau chạy miết bờ cát
Kìa anh đừng vội vàng ghé tai em nói những tiếng không thật lòng
Em sẽ không khóc giữa ầm ào chiều một mình trước biển
Cứ bước đi như tháng 5 chưa buông tiếng hẹn hò.



Sẽ hết cho ta những mùa vu vơ lời hoa cỏ
Em sẽ chạy thật lâu theo con diều một ngày không dông bão
Tháng 5 ơi, đừng khóc nhé...
Trong tay em một cánh chuồn vừa bay lên…

Có những người, khi đi lướt qua nhau sẽ thành người xa lạ.

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Ta có kịp về ngăn nước mắt tháng năm? Tay chặn gió, chặn mưa giông vây quanh đời mẹ? Tay vuốt mồ hôi chặn tiếng thở dài rất khẽ...còn tay nào chặn thời gian đừng trôi như thế nữa?

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

'Khi yêu, đừng quay đầu lại'

Nghĩ cũng đúng thật, “khi yêu, đừng quay đầu lại”, quay lại để làm gì nhỉ? Để tìm kiếm cái gì, trông đợi cái gì, hay chỉ đơn thuần là tìm chút kinh nghiệm trong cuộc sống?

Tối nay về nhà sớm, lâu rồi mới có cảm giác về nhà sớm như vậy, đàn hát một hồi, rồi lôi trong tủ ra một chiếc hộp sắt bí mật, đã cả năm nay rồi, hôm nay mình mới ngồi đọc lại những ký ức về thời xa xưa ấy, lục lại trong tâm trí một vài hình bóng thân quen, lục trong tâm hồn một vài khoảng khắc đáng nhớ, lục lại trong trái tim những tình cảm yêu mến về một thời đã xa. Love will save the day. Câu này mình viết từ hồi Noel năm 2003 đấy, năm đầu tiên mình học đại học, xa nhà và nó là Noel đâu tiên mình ngồi uống rượu một mình mặc dù trước đó chẳng bao giờ uống rượu. Bây giờ nhớ lại, thấy bồi hồi thật, cảm xúc giống hệt như bây giờ.

Mình ngồi đọc lại mấy dòng nhật ký ngày xưa, cái hồi trẻ con ấy, vui thật. Có những dịp sinh nhật, những dịp 14/2, Noel hay những ngày vui không tên khác, có những tấm thiệp nhỏ nhỏ không ghi tên mà giờ đây mình cũng không còn nhớ được chủ nhân của nó, thấy sung sướng vì đã có thời mình được yêu thương như thế, thấy tiếc nuối vì mình đã không tìm cách giữ nó lại, thấy bình yên vì mình đã được sống trong suy nghĩ của người khác...

Một câu chuyện tình yêu
Thuần túy hơn một bài thơ
Xót xa hơn một tiểu thuyết
Ảnh minh hoạ: aEstHetic


Mình ngồi đọc lại vài dòng cảm nhận của bộ phim “Cổ điển” – Bộ phim sẽ tăng hương vị cho những người đang yêu, làm sống lại ký ức cho những người đã từng yêu, và giúp cho bông hoa tình yêu được nở rộ trong lòng những người chưa yêu. Cái title kêu thật và mình cũng thấy thật đúng.

Mình nhìn lại những chiếc dây đeo tay, ngày xưa mình tự đan, mình lò dò ra chỗ ông bán dây, học ở đấy nhiều buổi chiều để có thể đan cho người mình thích hồi cấp 3 những hình thù ngộ nghĩnh hay những chữ cái tên người ta, và chẳng bao giờ tặng, vậy mà cái mấy cái dây đó đã tồn tại được 8 năm rồi đó. Nằm im, ngủ kỹ như một điều gì rất bình lặng thuộc về quá khứ - Khi yêu, đừng quay đầu lại.

Mình nhìn thấy trái tim màu hồng của một em lớp 11 tặng mình khi mình học lớp 12, vẫn những dòng chữ trẻ con, vẫn những dòng mực của tuổi 18, cái tuổi trên mình mới biết chỉ vẽ mấy hình trái tim lồng vào nhau, bây giờ em ấy đã lấy chồng và có con rồi đó.

Mình ngồi xếp lại mấy lá thư hồi mới học đại học, những đứa thi trượt ngồi viết thư cho mình, mặc dù hồi ở lớp cấp 3 chơi với nhau cũng thân thiết bình thường thôi. Nhưng khát vọng được vươn lên, và khát vọng được học tập đã mang những người đó đến gần nhau hơn, dễ chia sẻ, như một hình mẫu để phấn đấu, Mai Liên này, Hương “Cúc” này và một số ít nữa, mình vẫn là nơi mà chúng nó có thể chia sẻ khi cần, và chúng nó mong muốn được chia sẻ với mình.

Mình ngồi đọc lại những lá thư của người đặc biệt một thời đã qua, một thời sôi nổi và tràn đầy nhiệt huyết của những rung động đầu đời, mình vẫn còn giữ lại được nhỉ? Chẳng hiểu sao ngày ấy, mình không đốt nó đi, cho nó trở về với cát bụi như chính nơi nó đã sinh ra. Có thể người viết nó bây giờ cũng chẳng nhớ được nội dung của nó nữa, chỉ mường tượng ra một phần, nhưng nó thật sự ý nghĩa cho một tình cảm học sinh, để từ đó mình phấn đấu học tập, vươn lên trong cuộc sống. Mình cũng không xếp tờ thư đó cầu kỳ như khi mở ra nữa, mình chỉ gấp đôi, gấp đôi, gấp đôi... cho tớ khi nó vừa với cái phong bì cũ kỹ. Hãy cứ nhân đôi tình yêu lên với những tình cảm ở cuối con đường và khi yêu đừng quay đầu lại nhìn lại con đường mình đã đi, vì kinh nghiệm rút ra chẳng để làm gì, vì mình đã yêu người mình phải yêu rồi.

Mình nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mình 19 tuổi, năm 2004 – “Và rồi ta hứa, sẽ quay trở lại vào một ngày mai như hai người bạn”, có lẽ, cô ấy cũng không biết rằng sinh nhật năm ấy, mình đã khóc rất nhiều, để tất cả quá khứ trôi qua tay, như dòng nước trong của dòng suối chảy qua. Để rồi, mình mạnh mẽ hơn. Mình chấp nhận từ bỏ tất cả những gì không thuộc về mình, đã thuộc về mình nhưng mình không chấp nhận... một cách độc ác!
Ảnh minh hoạ: vi.sualize

Hồi sinh viên, mình nhớ trong một bài báo, có viết, hãy thử liệt kê 50 điều ước ngay hiện tại bạn muốn làm, ngay lập tức mình lấy bút ra viết, viết mãi, viết mãi mình mới viết được 27 điều. Hóa ra điều ước số 1 của mình: Học chơi Ghita, mình chưa bao giờ yêu Ghita, sao lúc đó mình lại cho nó là số 1 nhỉ? Giờ mình cũng không thể nhớ được. Có lẽ những ước mơ đó, bây giờ là hơi lạc hậu rồi đấy nhỉ?! Mình thấy buồn cười khi đọc lại những điều này quá.

Ồ, mình còn những bức thư, cái thiếp từ những năm 2001; 2002 đấy, lâu thế mà vẫn còn nhỉ? Vẫn là những dòng chữ viết trên giấy Oli 5 dòng kẻ của học sinh, không đọc lại, nhưng khi cầm vào, vẫn thấy như nó ở rất sâu, rất xa mà cũng rất gần với mình. Tựa như thời gian quay lại gần chục năm với cảm giác khi đọc được bức thư đó. Thời thế thay đổi nhanh quá. Người thợ săn cả đời đi săn để khỏi bị săn, cuối cùng lại bị con thú mình săn giết chết... Thế thì làm thợ săn cả đời để làm gì!? Ngày xưa mình mít ướt thật đấy, hơi tý là có thể khóc được, tutu như đứa trẻ, thế mà bây giờ mình đã già rồi đấy, nước mắt giờ đã cạn rồi.

Mình thấy lại tình cảm thờ ơ của mình với một số người, người ta viết thư trách mình hờ hững. Ồ, mình có tình cảm gì đâu chứ, thế cũng là một cách để họ quên đi mình, đừng nhớ gì về mình cả, vì mình chỉ mang đến bất hạnh lâu dài và niềm vui bất chợt, thoáng qua còn hạnh phúc chỉ là mơ ước thôi.

Tính mình lãng mạn thật, nhưng mình lại không thích người yêu mình lãng mạn lắm, mình chỉ mong người ta mỉm cười mỗi khi mình làm một điều gì đó bất ngờ, mỗi khi nhận được bó hoa, nhận được một chút linh tinh gì đó... thế là mình hạnh phúc. Những điều tưởng chừng rất nhỏ đó, mình đã không cho nhiều người để rồi họ rời đi và mình chấp nhận.

Mình nhớ lại gương mặt của đồng chí được mình cho cái sim năm sinh mà trước đó tha thiết gạ mình bán lại, tình cảm, không đong đếm bằng tiền – Cho một ngày bình thường trong những tháng đơn giản của một năm bình dị - Cảm ơn anh! Again.. Thanks for All. Bình thường đó là hạnh phúc cuối cùng cho một chuyện buồn đã qua.

Mình quả là phức tạp!

Mình nhớ lại cái ngày mình đưa cho đứa bạn cùng lớp Hộp trà Nestea, cafe, và kẹo... Nó đã nói gì với mình nhỉ - Cảm ơn cậu, mình không biết nói gì hơn. Kể cả khi đưa tiền cho nó – Mình là người biết quan tâm nhưng không biết chia sẻ.

Mình nhớ bạn Minh Trang Cát, người bạn thân thiết của mình. Hai năm liền thi được 1 điểm Lý. Bây giờ bạn đã có chồng, có con nhưng ở đâu, chúng mình vẫn là bạn tốt. Thật sự quý mến nó. Nó gọi mình là em họ đấy, buồn cười thật.
Ảnh minh họa: BloodPromiser

Hôm nay tự nhiên, mình thấy trống rỗng và lục lại những điều này nhỉ?! Chẳng hiểu nổi mình nữa rồi. Kỷ niệm cứ ở nơi nào đó xa xôi vọng về, nhiều đến mức không kiểm soát được nhỉ, rồi mình sẽ lại vùi nó xuống, cất đi và có khi cả năm sau mới lôi ra đọc lại, cười mỉm một mình, cho một thời đã xa – Khi yêu đừng quay đầu lại!

Mình nhận thấy nhiều thiệp sinh nhật mình ở đây thật, thấy vui vui khi đọc những lời chúc mừng. Thảo nào, con người làm ra tấm thiếp, chỉ để ghi lại từng khoảng khắc thời gian đã qua đi, và giúp chúng ta nhớ lại, hồi tưởng lại một phần nào khoảng thời gian đánh mất. Đi tìm thời gian đánh mất có quá khó không?

Cho một ngày tìm về với quá khứ, cho một buổi tối tìm về quá khứ, với những người bạn ngày xưa. Rồi mai thức giấc lại quên hết ấy mà. Chỉ cần biết: Khi yêu đừng quay đầu lại, đừng nhìn về quá khứ mà hãy nhìn về con đường đang đi, cũng đừng nhìn lên tìm đích đến mà cứ bước chầm chậm, chầm chậm để tự xác định được điểm dừng của mình và cuối con đường đó là hạnh phúc đón chờ những ai thành thật và dũng cảm đi đến cùng. Dù hạnh phúc mong manh!

Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Anh có nghe em hát, biển chiều

"... Anh có nghe em hát, biển chiều

Từng con sóng lao xao bờ cát trắng

Tựa trong gió thuyền về, đàn hải âu dập dờn chở nắng

Xôn xao lòng em, khi biển hát, dịu êm...

Sâu kín trong lòng em, Tình Yêu

Tựa cơn gió lao xao hoài năm tháng

Tình Yêu ấy dịu dàng, xua bao nỗi nhọc nhằn, cay đắng

Em trao tình em, khi biển hát, dịu êm...

Em, xin yêu anh trọn đời

Như con sóng giữa lòng biển khơi

Suốt một đời ôm mãi bến bờ

Sóng, mãi bạc đầu cùng bờ

Như nơi nào trong con tim em

...Yêu anh..."

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

Bỗng một buổi tối nào đó, khi thinh lặng ngồi nghe thời gian chảy trôi trong tiếng guitar nơi góc quen ngồi, em chợt hiểu ra một điều đã cũ, rằng tình yêu, nhiều khi thật giống với một dây trên cây đàn. Cầm sẵn tay một chiếc đàn, để rồi suốt một đời, người ta phải đi tìm cho riêng mình điệu nhạc, với những thăng trầm chẳng giống nhau... Chỉ là, dù ngân lên bởi trăm nghìn biến tấu, những bản nhạc đều bắt đầu từ mặc định của cung âm, bằng những giai điệu thầm nơi trái tim sâu thẳm.

Rồi tự hỏi lại mình rằng, "Có bản nhạc nào dành cho duy nhất một tình yêu không?"... Khi những nhớ thương được gảy trên cây đàn nhiều khi vỡ òa ra vì gần nhau đến thế... Có một thời, tưởng bài hát ấy được tạo ra để tạc vết cho một mối tình, tưởng dành riêng cho một Người, tưởng rằng Người đi, và những lời hát cũng theo đó mà trở về một miền xa xôi lắm... Vẫn tưởng thế, trước khi thấy mình an nhiên ngồi nơi này và lại hát... Những cảm xúc khác, khi bài hát không còn riêng cho một Người, mà chỉ còn đủ sức gợi về một chút hương từ ký ức thôi... "...Cũng theo mây trời bay đi mãi..."

"...Chim vẫn hót sau vườn đấy thôi

Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi...

Bài hát cho anh, giờ đã hát cho mọi người..

Chỉ là... Thế thôi..."

Vậy là cũng đã đi qua một chặng đường khá dài... Thỉnh thoảng em vẫn tự cho phép mình ngoái đầu nhìn lại...

Gần 5 năm, kể từ khi buông tay với tiếng gọi "Người yêu" lần cuối... Người hỏi em "Sao không thấy người ta kể rằng em yêu ai...", Bạn hỏi em "Sao cậu vẫn còn luyến lưu gì chuyện cũ xưa lâu đến thế...",

Em không yêu Người nữa đâu, Người yên tâm đi nhé... Đừng day dứt gì, cứ yên ấm trở về với Đến Sau đi...

Tớ không còn lưu luyến gì đâu, Tớ thực sự đã quên rồi, thật ấy... Chỉ là, khi từ giã một con đường, không có nghĩa là phải cố tìm một đường khác để đi...

Đường sinh ra vì để bước,

Tim em sinh ra vì để yêu...

Nhưng chờ đợi, nhiều khi cũng là yêu chính bản thân mình đấy…

...Vì rất cần trân trọng, vì rất cần nâng niu...

Tim cũng thế, mà Tình Yêu cũng thế...

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

Cũng có đôi lúc, thấy tình yêu em giản đơn như Quán Không Mùa... Cứ ngồi lặng yên ở đấy, những Người đến, rồi ra đi... Những hẹn trước và không hẹn trước, những tình cờ, bất ngờ, những Duyên mà không nợ, những nhớ, những quên... Những Hội ngộ rồi chia ly... Âm thầm và lặng lẽ... Những gương mặt xuất hiện rồi lại khuất lấp giữa biển người, sẽ phai nhạt dần theo năm tháng... Những gì ở lại, có chăng là những câu chuyện còn dở dang thôi.

Một hôm ngồi nghe gió hát "...Chiều nay em ra phố về, thấy đời mình là những quán không..."

Vì Quán Không Mùa, nên gió chẳng dừng chân…

Vì Quán cũng quen dần với những lần ly biệt

…Mặc bốn mùa trôi đi…

Ừ thì,

Gió sinh ra để đến rồi đi…

Chia xa sinh ra vì còn gặp gỡ…

Lãng quên sinh ra vì còn thương nhớ…

Thời gian sinh ra vì còn để chờ nhau…

Ngồi xuống đây, em kể Người nghe, câu chuyện về nơi Gió được bắt đầu, chuyện về cô gái Thời Gian đang chờ chàng trai mang tên Tình Yêu đến.

Ngoài phố em về, đã hết mùa đông…?

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết (st)

“…Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh

Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm

Vườn đêm xao xuyến.

Một đôi lần đến như người tình

Để cho trời đất báo tinh lành vẫn bình an

Mùa mưa tới, cành hoa trắng ngần

Đã ra đời, đùa vui phút giây

Sau một lần đến bên người

Khép lại tấm lòng ngàn năm nhớ ai

Còn nơi nào biết những chuyện tình

Tựa như chuyện những đoá hoa quỳnh

Một đời thương nhớ

Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng

Người đi tìm mãi suốt con đường tấm lòng kia…”

Em đứng quay lưng về phía tôi... nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy gió…

Lần nào cũng thế… mỗi lần em buồn.. lại đến tìm tôi.. và im lặng…
Em đứng quay lưng về phía tôi... nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy gió…
Tôi biết em đau…biết em đang khóc…khóc vì một người con trai khác…nhưng tôi chỉ biết im lặng…

- Sao anh không nói gì?



- Đừng thương hại em…
….

- Anh à…
- Uh, sao em?
- Từ giờ em sẽ không nhớ nữa…
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì… chỉ là em muốn quên rồi…
- Rồi sao nữa…
- Không sao.. Không có gì thay đổi…bên ngoài vẫn vậy.. chỉ là lòng không nghĩ nữa…



- Anh có nghĩ là em sẽ làm được không?
- Đừng đứng đấy nữa... gió mạnh lắm.. ốm đấy…
- Em đủ mạnh mẽ..
- Và có thừa nước mắt…
- Em sẽ không khóc nữa đâu…
- Em có dành quá nhiều nước mắt...cho một người…
- Em không muốn nghe nữa…
- Uh…
- Anh có thể…
- Em muốn được tự do…
- Uh...anh biết…
- Em sẽ đi đâu đó mấy ngày…
- Em đi một mình à?
- Một mình…
- Anh đi cùng được không?
- Anh có đi cùng em suốt cuộc đời này được không?

Ảnh minh hoạ: vi.sualize

- Em về…
- Đợi anh đưa em…
- Không.. em muốn đi một mình…


Em lúc nào cũng thế…
Giữ riêng cho mình một khoảng trời riêng mà tôi không thể với tới được….
Giữ riêng cho mình những nỗi buồn mà tôi ước tôi có thể chịu đựng thay em…
Giữ riêng cho mình những cô đơn mà khi nhìn vào mắt em..tôi chỉ muốn ôm em vào lòng…thật chặt…
...

Hai năm trước. Gặp em. Rồi ôm trong lòng mối tình đơn phương tưởng chừng như không bao giờ ngừng cháy trong tim. Những ngày đầu gặp em, tiếp xúc với em, hình ảnh em trong mắt tôi khác nhiều. Em ngang ngạnh, cá tính, có chút nghịch ngợm, chả có chút nữ tính nào. Còn tôi chỉ thích những cô gái dịu dàng, có thể xoa dịu mọi mệt mỏi của tôi. Lần ấy sinh nhật em, em mời cả lớp tới dự. Không hiểu sao tôi lại đi. Tôi đến rất sớm. Tôi nhìn thấy em đang chơi với mấy em nhỏ trước sân nhà. Mái tóc dài buông xuống bờ vai. Nụ cười trong sáng chẳng nhuốm chút ưu phiền. Tim tôi đập nhanh và mạnh. Em bước vào trái tim tôi từ khi ấy.

Tôi quan tâm đến em nhiều hơn. Nhận ra đằng sau nụ cười của em, là 1 tâm hồn nhạy cảm. Em giấu nối buồn cho riêng mình. Vì không muốn người khác nhìn em như một đứa con gái yếu đuối...Tôi cứ lặng lẽ ở bên em. Buồn vui cùng em. Em thì lúc nào cũng chỉ coi tôi như một người bạn thân, không hơn không kém. Tôi tự nhủ lòng mình rằng chuyện gì cũng cần có thời gian..

Rồi em yêu một người con trai. Tôi là người đầu tiên em nói điều ấy. Em vui. Ánh mắt em ngập tràn niềm hạnh phúc. Còn tôi, trái tim như vỡ vụn... từng mảnh... từng mảnh... nhói đau.. .Tôi chỉ im lặng...Tôi phải quên em thôi...
Ảnh minh hoạ: vi.sualize
Nghĩ như vậy, nhưng không thể. Tôi vẫn ở bên em..và đau gấp trăm nghìn lần khi nhìn những giọt nước mắt của em vì người con trai khác... Người con trai ấy không biết mình may mắn thế nào ư? Tôi đã từng nghĩ, nếu em đến bên tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian... Chỉ cần có em, tôi sẽ có sức mạnh vượt qua mọi thứ...

Rồi em chia tay với mối tình đầu tiên ấy... sau 10 tháng. Lẽ ra tôi nên vui. Nhưng tôi lại hoang mang và lo sợ. Bản lĩnh của một thằng con trai, quyết tâm giành lấy người con gái mình yêu, tan biến chỉ trong một giây tôi nhìn vào mắt em. Đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc. Em vẫn cố cười vui trước mọi người. Nhưng em ôm lấy một nỗi buồn, giấu kín trong lòng... Một vết thương quá lớn... Người con trai kia phản bội em... Và em đóng cửa lòng mình chặt hơn... Em cô đơn..

Em vẫn nhớ về người con trai ấy... Còn tôi vẫn thầm lặng bên em..
...

Tôi biết em sẽ khóc một mình trên đường về…
Ước gì tôi có thể ôm lấy em…ôm lấy bờ vai bé nhỏ ấy…
Ước gì ... chỉ một lần thôi… em có thể khóc trên vai tôi…

Có những ranh giới thật gần…mà sao cả tôi và em đều không thể bước qua…
Giống như khi em vẫn ở bên tôi… ngay trước mắt tôi… nhưng tôi không thể ôm em.. cũng không thể trả lời em… " dù có chuyện gì xảy ra… tôi vẫn sẽ đi cùng em… suốt cuộc đời…"

Giá như tôi có thể nói với em: “Anh chờ được... Chỉ cần em về bên anh "

Nhưng…tôi lại im lặng…
…Người con gái ấy…
…Sao xa quá…

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

Em ở đâu, cơn mưa rào vỡ khoảnh khắc thương yêu?

Tình yêu em dành cho anh đã hết! Lời nói dối của Nhật cuối cùng cũng len vào tâm trí Vũ, làm Vũ đau đớn tột cùng. Sau hồi lâu đứng chết lặng, Vũ dần nới lỏng vòng tay, tuyệt vọng nhìn theo dáng người liêu xiêu của Nhật khuất dần trong lớp lớp sương mù và mưa trắng xoá…

Có thứ gì như nước mắt, mặn đắng và tê buốt rơi trên môi Vũ. Vũ khuỵu xuống, thấy ánh sáng hoàn toàn tắt lịm trên con đường rộng thênh thang và ngập ứa nỗi buồn. Lần đầu tiên, sau ba mươi năm sống vất vưởng trên đời này, Vũ mới hiểu được tình yêu đau đớn đến vậy. Tại sao? Tạo sao Nhật cũng nhẫn tâm giống như những người kia… những người luôn lừa gạt Vũ, luôn đến và để lại một vết dao trong tim Vũ. Còn em, Nhật à, em không chỉ để lại một mũi dao. Em đã làm vỡ nát trái tim anh, em đã đến, lấy đi trái tim anh và mãi mãi, anh làm sao có thể yêu ai được nữa khi không còn trái tim(!)…

Em ở đâu, cơn mưa rào vỡ khoảnh khắc thương yêu? Em đi xa mang theo lời ước hẹn, có khi nào em nhớ về anh? Anh tìm về nơi một thuở bình yên, chiếc lá rơi nghiêng nghe nhiều khắc khoải, hanh hao phố dài người không trở lại, hiểu rằng mình sẽ mãi đơn côi, khi bóng em xa hút mãi bên đời, giông bão qua rồi, vườn yêu lạ lẫm, hương xưa còn vương vít rơi trong thầm lặng, gió lạnh thổi về hun hút quanh đây, nhớ quay quắt hơi ấm một vòng tay… Anh sẽ gọi em là kỉ niệm, để một ngày, nếu có điều mầu nhiệm, kỉ niệm sẽ về dừng chỗ bên anh…