Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010

Tháng sáu hát tình ca

Tháng Sáu trong ký ức tôi là những trưa nắng hanh vàng và buổi chiều đổ mưa tầm tã. Hoa cúc bên đường ửng lên sau cơn mưa như một niềm hy vọng âu yếm đợi chờ. Tôi đã đi qua 4 mùa tháng Sáu như thế, với rất nhiều kỷ niệm để nhớ để thương.

Năm nay tháng Sáu không mưa nhiều, chỉ có nắng là gắt gao cháy lửa. Những cây phượng nở muộn vẫn rực rỡ bên hồ, vài cây cổ thụ trên phố ngã nhào trong cơn giông, hoa bàng già rớt xuống nâu vàng uể oải. Cứ thế tháng Sáu bước đi thật chậm...

Ở Đinh mùa hạ, bà Bích thường cắm sen hồng hoặc sen trắng. Sen hồng thơm mà nhanh tàn như môi thiếu nữ ngày không hò hẹn; sen trắng giữ được lâu hơn, bền bỉ thuỷ chung. Cứ thế hai loại sen luân phiên nở trong bình hầu như cả tuần, đem một chút yên lòng cho người khách ngồi hữu ý hữu tâm.

Ở Đinh tôi thường mong chờ một người - người từng ngồi bên tôi một sớm thu trong trẻo, bảo với tôi: Không gì đẹp hơn nụ cười buổi sáng. Người có vầng trán khẽ cau lại khi đang suy nghĩ một điều gì đó, người tưởng như vô tâm, bất cần, hài hước nhưng trong lòng đầy những nghĩ suy, lo lắng. Người đã có lúc quá chừng mệt mỏi, cô độc. Người đã có lúc muốn chạy trốn khỏi thành phố này, đã có lúc nhìn tấm bản đồ trên tay tôi và khẽ cười. Một người như thế - ở Đinh, tôi đã đợi...

Và tôi đợi một ngày tháng Sáu biết hát tình ca!

Ảnh minh họa: Mùa Sen hồng


Tháng Sáu không hát tình ca

Em lại đi qua những ngày mặt trời
Tháng Sáu không hát tình ca
Tất cả con đường đã hóa dòng sông
Chảy quanh thành phố mình mùa hạ

Anh có trở về nơi góc quán quen
Ngắm bình hoa sớm mai vẫn thơm mùi sen quế
Hồ Gươm gần im lặng
Như hôm ta bên nhau chẳng nói câu gì
Tháng Sáu không hát tình ca.

Ô cửa sổ nằm nghiêng
Tưởng vươn một ngón chân là chạm vào mây trắng
Vươn một ý nghĩ chạm vào anh
Vươn một buổi chiều thành mùa nhớ
Tháng Sáu không hát tình ca.

Thong thả
Em kê chiếc ghế trước hiên nhà
Nghe gió rắc xuống vườn bao nhiêu vì sao bạc
Những ngôi sao không bao giờ chết
Như nỗi đợi chờ hai ta.

Ảnh minh họa: Mùa Sen hồng


Em tưởng tượng một ngày
Chúng mình khoác balo trên vai cùng chạy trốn
Thành phố đã hóa dòng sông
Anh - chàng mục đồng, em - cây sáo nhỏ
- Những đứa trẻ của đồng cỏ nối dài ngan ngát tự do.

Thảo nguyên, thảo nguyên
Nơi dấu chân ta lang thang
Và ngủ dưới những túp lều nâu bạc
Uống nước bằng tay, lúc lắc đầu theo tiếng lục lạc
Tinh mơ chào mặt trời, soi nụ cười trong đáy mắt nhau

Biết bao điều em dành dụm mùa sau
Để nói cùng anh và bình hoa sen trong quán cafe thân ái
Ôi giá bước qua những ngần ngại
Em sẽ nhìn sâu vào mắt anh, thật lâu, thật lâu...

Mà bây giờ vẫn một ngày tháng Sáu
Tháng Sáu năm nay mình chưa hát tình ca!

17.6.2010