Thứ Năm, 24 tháng 7, 2008

Entry for July 24, 2008

Trái đất cứ lặng lẽ quay. Xăng vẫn cứ lặng lẽ tăng. Xăng vẫn tăng đến muôn đời sau. Hứa yêu nhau có xe và xăng. [Em:] Trái đất cứ lặng lẽ quay. Xăng vẫn cứ lặng lẽ tăng. Xa nhau không phải không đủ xe. Xa nhau vì bao anh hết tiền. Em mua xăng ? [Anh:] Anh mua xăng, yêu anh không ? [Em:] Thật em yêu xăng. [Anh:] Lời nói đó vẫn in sâu vào tâm trí của anh. [Em:] Một vòng trái đất, em cần xăng. [Anh:] Anh cần xăng. [Em:] Ôi trạm xăng ngỡ như thật xa. Không dám nhìn, không nói gì. Dường như chúng ta chưa dùng xăng [Anh:] Một vòng trái đất. [Em:] Đi đổ xăng. [Anh:] Em lặng đi, anh ngồi đây đếm theo vạch xăng. Không dám gọi tên.

Không mua xe máy nữa, mua xe đạp thôi :D

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

Entry for July 09, 2008

Cũng thật là may mắn. Sau bao nhiêu chờ đợi, lo lắng suốt mấy tháng cuồi cùng cũng nhẹ nhõm. “lành” chứ không phải là “ác tính”. Nhưng nó cũng đã làm mình tiêu tốn kha khá vật chất và hao hụt đi bao tinh thần, đặc biệt là những ngày qua. Sống trong sợ hãi đã kết thúc rồi….

Những ngày như thế… Cứ nhìn vào màn hình máy tính để làm việc là lại choáng váng, có đợt còn lờ đờ cả tuần. Tiên sư thằng lái xe máy. Lò mò bò dậy đi ăn cơm lại còn bị nó phóng nhanh đâm cho một phát rồi bỏ chạy làm cho mình hôm chuyển nhà chả làm được gì xấc…

Ghét nhất phải ra bến xe, ghét phải nhìn thấy những cảnh đời lang bạt và bơ vơ, trơ trọi đứng trong bến, đưa ra chiếc mũ đã cũ mèm mà có mấy ai thương… Thế rồi làm phúc nốt mấy đồng bạc lẻ cuối cùng, thấy cũng nghẹn ngào…

Chiều nay lên ô tô về nhà. Mệt lắm rồi. Đang cần yên tĩnh và nghỉ ngơi lấy lại những gì đã mất…

Bỏ lại HN những ngày tháng qua, sống trơ trọi…

Bỏ lại HN những cảm xúc, những suy nghĩ đã thành nếp gấp hằn lên mi mắt…

Hẹn gặp nhé mùa thu Hà Nội!

Lại rong ruổi với hành trình Nam Bắc!

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2008

Sen mùa hạ




Ngày nào đứa trẻ ấy cũng í ới bắt đứa trẻ thôn quê dẫn đi thăm chỗ này, ghé chỗ kia. Và nó thường thiết tha dừng lại bên một đìa sen cạnh ngôi trường tiểu học. Đứa trẻ thành thị sẽ đòi bằng được một lá sen xanh mướt để làm chiếc ô che đầu, rồi nó sẽ kể lại rành rọt từng câu chuyện đã đi qua biết bao mùa sen, khi nó và lũ trẻ trong làng chưa giáp mặt con chữ. Đứa trẻ thôn quê sẽ ngạc nhiên nhìn từng mảng màu ấu thơ của mình và bè bạn hiện ra, nhảy nhót trên từng lá sen, nụ sen, đài sen...

Đìa sen là một vùng trũng rộng, mùa hạ, nước ven đìa chỉ xăm xắp ống chân. Chỉ mùa hạ, nơi đây mới có sắc hồng, sắc trắng của sen đua nhau khoe áo. Chỉ mùa hạ, lũ trẻ nít mới xúm xít ven bờ, rướn đôi tay đen nhẻm ra hái gương sen. Rồi chúng sẽ quẳng cặp sách vào một gốc cây cổ thụ gần đấy, nằm ngửa nhìn lên những tàn cây đang lùa vài tia nắng mỏng, tay bóc bóc hạt sen, còn miệng thì nhóp nha nhóp nhép. Lũ trẻ gái sẽ hít hà hương sen thanh mát và tung tẩy, cười tươi rói với vài nụ sen còi mọc lác đác ven bờ mà bọn con trai vừa thương tình hái giúp.

Nếu muốn có một đóa sen to và tràn đầy sức sống, lũ trẻ gái sẽ đợi đến chiều, khi vài chiếc thuyền thúng của người lớn chầm chậm trôi ra giữa đìa, mang về vô vàn gương sen. Họ rất sẵn lòng quơ tay hái cho lũ trẻ vài đóa sen đang nở.

Mùa sen nọ, có một đứa trẻ trong đám lít nhít ở làng đi xa. Chúng chia tay nhau bằng một mâm cỗ hạt sen và cả giấc mơ về chốn thị thành, nơi đứa trẻ ấy sẽ đến. Chúng giả giọng Sài Gòn ngô nghê để chọc bạn mình cười, dù trong đám ấy chẳng có đứa nào biết giọng người phương Nam tròn, méo ra sao. Qua không biết bao nhiêu mùa sen nở, đứa trẻ đi xa kia trở về, đúng mùa hạ nắng gao gắt. Mới hay, lũ trẻ gái đã theo chồng gần hết. Lũ trẻ trai phiêu bạt tứ xứ, tìm đất kiếm cơm, lập nghiệp.

Sáng mùa hạ ấy, đứa trẻ thành thị lên xe, ngóng mãi vẫn không thấy bạn mình đến, thầm trách. Đâu hay đứa trẻ thôn quê đang ôm một đóa sen, chạy bỏng chân trên đường làng mà vẫn lỡ một cuộc tiễn đưa.

Hạ Yên

Theo Người Lao Động

Hạ này, sen này dành cho ai?