Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

46, 48, 48, 64, 0, hero!




46. Lớp Tiểu học có 46 mạng, tất cả đều đúng tuyến, đa phần con nhà nghèo, chơi với nhau bằng tình cảm chân thật của trẻ thơ, nhất là cả hội trong xóm của nó – gần trường, nhà gần nhau nên tíu tít với nhau cả ngày. Kẻ đứng thứ 46 trong danh sách là Yến, tên của bạn ấy phải viết thêm vào bên dưới cùng vì sổ điểm tiểu học hồi đó chỉ có 45 số, nhưng cuối cùng bạn ấy lại là người điểm cao nhất lớp, mỗi tội người hơi nhỏ con, và cô chị của bạn ấy lại học cực siêu, là niềm ngưỡng mộ của cả xóm. Hai chị em sau này đều học Ngoại thương SG, chị thì ra trường năm rồi, còn Yến tất nhiên năm nay cũng ra trường như nó. Chậm rãi, cái thời tiểu học 5 năm là một thời gian đẹp không vướng chút bụi buồn nào, đúng như kiểu “em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha…” vậy.

48. Cấp hai. Một số bạn chuyển đi trường khác, còn như gần lại hầu như cả lớp lên cấp 2 vẫn học cùng lớp với nhau, có một số bạn chuyển từ lớp khác sang nữa. 48 mạng. Dở khóc dở cười với những cái gọi tình cảm yêu đương nửa mùa. Thời gian này đúng như mô tuyp truyện của Nguyễn Nhật Ánh, chưa đạt đến mức độ của tình yêu thực sự nhưng đã chớm nở ban đầu những tình cảm rung động đầu đời, mở ra những con đường mới nhưng lại kết thúc không phải là một mối tình nên để lại bao ngẩn ngơ và những cảm xúc không thể lý giải nổi cho lứa tuổi hồn nhiên mơ mộng. Cỏ may vẫn vướng chân em đấy thôi, nó không dứt ra nhưng nó không là gì cả.

Dù sao, vẫn là gắn bó, nhưng là bạn bè chứ không phải người yêu. Có những người vẫn gắn bó từ bấy đến giờ, đơm hoa kết trái thành những điều hạnh phúc. “Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng….”

48. Cấp ba. Mỗi đứa mỗi ngả. Đứa trường chuyên, đứa học trường khác với những người bạn mới. Tình yêu trỗi dậy, đôi khi lại nức nở bồi hồi không kém phần thi vị. Nhưng rồi nó và mọi người vẫn nhận ra rằng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, đơn giản là những gì không phải trải những nếm trải buồn vui, đau đớn thì không thể là hạnh phúc được. “Nó không là hoa nhưng nó là mùa”. Nhưng cũng có kẻ “bàn tay em năm ngón ru mãi ngàn năm” đó thôi…

64. Đại học, 64 mạng tứ xứ. Chia tay đất Quảng một mình ra HN học.

Nhạt nhẽo. Vô vị. Đắm mình trong những u mê.

From zero to hero. Bây giờ nó không phải ở mức 0 nhưng cũng chẳng muốn thành hero. Bản thân chỉ muốn một cuộc sống yên bình, không bon chen, không cần người ta phải biết đến quá nhiều. Đơn giản thế thôi nhưng sao mà xa lắm.

P/S 1: Bây h đúng là đã đi hai con đường khác nhau rồi, nói đúng hơn là chính tất cả chúng ta tự tạo nên điều này. Ký ức chạy trốn còn thương nhớ không biết đổ về đâu.

P/S 2:

THIÊN DI


Thiên di tuổi thơ về miền gió bụi

Trang giấy trắng trong lem luốc vết mực nhoè

Thiên di ngây thơ về miền tình yê
u ngập tràn giông tố

Mắt em buồn rưng rức đỏ hoe

Tháng ngày không em mưa tràn phố núi

Tôi thiên di sạch trong bằng khói thuốc men nồng

Đêm loạng quạng đóng cửa phòng rồi khóc

Có giọt nào chảy đến phía em không

Thiên di tôi từ miền nông nổi

Đong đẩy đò đưa xuôi ngược dòng đời

Qua bao tháng năm thấy mình thêm tuổi

Chợt sợ một ngày tôi chẳng phải là tôi

Có bao giờ em quay về phố cũ

Cho tôi thiên di an phận đời mình

Cho tôi yêu em một lần thôi cũng đủ

Để lại thấy mình hồi hộp thuở đầu tiên

Thiên di mái đầu từ xanh đến bạc

Màu thời gian nhuộm trắng như mây

Chờ một ngày mây thành cơn mưa nhỏ

Kiếp nhân sinh xin trả lại cho đời.

Đà Lạt, VI / 2005


Đ.L.P

3 nhận xét:

  1. co gang len m! m bit nhậu k, khi nao co dip nhau voi t di! haha!

    Trả lờiXóa
  2. trời ơi anh còn nhớ sĩ số của lớp cơ àh hic, lớp cấp 3 em còn chả nhớ bao nhiêu mống nữa là ...
    Nhưng mà được cái bây h các bạn ở HN cả ^^

    Trả lờiXóa
  3. bạn Quang mơ mộng ghê đó, chính cái thời cấp 2 mới là thời gian đẹp nhất, nửa con nít nửa người lớn...hiii

    Trả lờiXóa