Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009

Bài hát viết không viết nên lời....

Những ngày đã qua.

Tôi tự nhủ mình rằng "sỏi đá rêu phong, sỏi đá chưa quên chân người"... Rồi cuộc sống sẽ có một bến đỗ bình yên ở một nơi nào đó. Nhưng rồi nhận ra rằng, chưa hề và có lẽ sẽ không bao giờ có một nơi như thế trong cuộc đời của bản thân mình.

Suy nghĩ nhiều làm chi khi cuộc sống vốn đã mặc định như thế. "Một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời". Người cũng xa rồi đấy thôi. Có lẽ cứ như thế mà tiến, mà đi đến, đi đến và vượt qua những điều còn chưa trải nghiệm, còn chưa đạt được.

Cũng như không ít những người khác, Hà Nội với tôi rồi cũng như một bến đỗ nào đó trong cuộc đời này. Có những con người đã đi qua, có người ở lại, có người lại tiếp tục ra đi trên những con đường của mình. Rồi có lúc nào đó, tôi nhận thấy là đã quá muộn cho một sự thay đổi rồi. Không chọn lựa. Không phàn nàn. Không thay đổi. vạn vật bất biến và vình hằng.

Có một chợt, một ai đó ra đi, rời xa thủ đô để xuôi Nam vạn lý, tìm kiếm vùng đất mới và để sống với chính mình, cho mình một cuộc sống thật sự. Điều đó lại làm mình nghĩ nhiều hơn và đôi khi cũng nao núng nhiều hơn. Mình đã nói với ai đó rằng, SG mới là nơi thực sự dành cho mình, cho mình cảm giác được sống thật với chính con người của mình, được thể hiện cái tôi bản ngã đúng mực nhất một cách có thể. Người đi rồi, và cũng sẽ có một ai đó nữa cũng sẽ xuôi Nam về với đất mẹ, về với biển trời thương nhớ Phương Nam cho nguôi ngoai những nỗi nhớ đã định hình nhưng chưa bao giờ định lượng.... Giá như đừng có ai đi như thế nữa, hoặc chí ít đi nhưng đừng để tôi biết, để tôi không phải như thế này, dằn vặt và ngột ngạt, dường như thu mình lại, sống nhỏ bé cho riêng mình... Có lẽ, đang chạy trốn chỉnh bản thân mình mất rồi.

Cuối cùng thì ta cũng chẳng là gì cả. Con người là định mệnh của cuộc đời tôi bây giờ ở đâu cũng không rõ. Cứ đi đi. Đi để quay trở về!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét