Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Nhân thế

Khúc nhạc Phú Quang trầm bổng khiến không gian lặng đi trong ồn ào phố xá, những đôi mắt đỏ hoe, những gương mặt trầm lắng hiếm hoi của một số người bạn vốn lúc nào cũng nghịch tưng bừng. Rồi đêm cũng về trên những con phố dài. THu chưa qua nhưng vẫn còn nhớ những ngày tháng năm.
Trong những năm tháng về sau, không còn giấc mơ nào đẹp hơn giấc mơ "phượng trên trời“. Từ ấy nỗi nhớ phượng đỏ tuổi học trò trở thành nỗi nhớ nhung của kẻ đang đứng nơi hang tối trong huyền thoại Platon, đã một lần nhìn ra hạnh phúc, chân lý, nên mãi mang theo trên quãng đường nhân thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét