Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009


Ba đi làm về mệt, ngồi một chỗ, nhấm nháp ly nước chanh. Má ngồi bên, lưng vẫn còn đau. Đứa con thì đi biệt tích. Tiền, tiển và tiền. Bây giờ trong đầu nó chỉ có tiền mà thôi. Bao nhiêu lần, mong chờ một cuộc điện thoại mà có gì đâu. Tóc ba đã bạc hơn….


Mệt quá, lại ốm. Đã ốm rồi thì ốm rất dai dẳng. Tuần sau bảo vệ khóa luận rồi, không biết có đỡ không nữa. Cố lên nào.


Không biết bây giờ nơi ấy hoa có vàng không? Có chờ không?


Ngày tháng trôi qua mau cho lòng thêm nuối tiếc

Một thời mộng mơ đã qua

Còn đâu nữa bóng dáng dịu dàng

Tà áo trắng thướt tha sân trường

Sẽ không còn những khi bâng khuâng

Nghe hè về trống vắngPhượng buồn ngập tràn lối đi

Giọt nước mắt rớt khẽ bờ miLàn môi thắm chứa chan nỗi niềm

Luyến thương ngày cách xa

Từng chiều qua đây ngập ngừng vu vơ

Chìm vào trong nỗi nhớNhớ rồi quên bao năm tháng dịu êm

Giờ chỉ là dĩ vãngMùa hè ơi sao đến vội vàng

Chia tay nhé bạn thân

Và từ biệt mái trường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét