Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

Entry for September 23, 2008

Đang nằm vất vưởng trên giường. Bụng sôi ùng ục. Mì kêu gào, cơm thảm thiết.

Ba gọi ra. Có lẽ, nó là đứa ít liên lạc với gia đình nhất trong đám bạn bè. Những đứa khác, hầu như ngày nào cũng qua lại fone,.... Còn nó hầu như rất ít. Điều kiện cũng là một phần, nhưng cái quan trọng là yếu tố tâm trạng. Ảnh hưởng quá khứ còn quá nặng nề....

Ba bảo là không nên quá tiết kiệm. Đừng nghĩ đến chuyện của má mà cứ im lặng như thế. Biết là nó lo cho gia đình, nhưng trong khả năng, sẽ không bao h để cho nó phải ngừng giữa chừng được. Nhưng, cái tôi đã lớn. Nó biết giới hạn của mình là ở đâu. Nó biết nghĩ rằng thật khó cho ba má nó. Khó đủ đường. Nên đôi khi, nó chỉ cầm cự.

Mãi cầm cự.... Vì nó luôn cho rằng, không có gì là mãi mãi...

3 nhận xét: