
:)
Miễn còn yêu là còn hy vọng
Tình hình là nó như thế này.
Hôm qua tớ post cái bức thư Cưới em nha anh Tèo lên, có khi nhiều người thấy lạ lắm nhỉ. Nó chỉ là một trong số loạt bài Chuyện thường ngày của Báo Tuổi trẻ online ấy mà. Tớ thì có biệt danh là Quang Tèo nên có lần cụ Long lấy bức thư đó đưa lên diễn đàn chọc tớ :)). Ôi, giá mà có người thực sự viết thư xin tình yêu của tớ như thế nhỉ ;)).
Lạnh. Nghe giang hồ đồn sẽ lạnh như thế này và hơn thế nữa đến ngày 03/01/2009 cơ. Đã thế lại còn mưa, sương mù nữa chứ. Ôi, sáng sớm mở cửa ra mà ko biết là đang mưa hay chỉ có sương nữa, trắng xoá. Nước thì cứ nhỏ tong tong từ trên xuống. Lật đạt cầm ô thì hoá ra, tiên sư nhà chúng nó, giặt đồ phơi đồ ít ra cũng phải vắt cho kỹ chứ, cứ để thế mà đưa lên dây phơi à, làm đồ của mình phơi ở tầng dưới cũng ướt sũng theo. Thế này thì bao h mới khô? :-w. Đúng là bọn ngu lâu dốt bền =)).
Thi cử không ra gì hết trơn. Không học gì. Mà có môn cũng chả có gì để học (vở ko, giáo trình ko,...). Kệ. Đến đâu thì đến! Còn 4 môn nữa thôi. Xong rồi thì làm gì nữa, có trời mới biết :))
Hình như. Có cảm giác là đã coi mình như có cũng đc mà ko có cũng đc thì phải. Thấy im suốt. Mess cũng chỉ qua loa, còn đòi nấu cơm, mời cơm nữa chứ.... Thực ra ý, tớ đã coi như không có rồi. Vì cơ bản ko ai muốn nghĩ đến một người ích kỷ và hời hợt nữa :)
Lâu rồi em mới biên thơ cho anh. Không phải tụi mình xa mặt cách lòng mà do lâu rày em bị ho, sợ khục khặc ra giấy nó lây cho anh thì tội. Anh đừng lo, đốctờ nói em bị bịnh do ô nhiễm. Em cũng không biết ô nhiễm trong nhà máy hay do ăn phở có phọtmôn nữa…
Sao lâu rồi anh không tới dắt em đi dạo? Hay anh sợ đường sá bụi bặm? Đâu có sao, mình chịu khó đeo khẩu trang một chút thôi mà. Có điều khi mình… hun sẽ hơi bất tiện. Nhưng em sẽ chế cái khẩu trang có dây kéo, mình “rẹt” một cái là OK chớ gì! Dành riêng cho anh đó.
Hay là anh đã quên em, chê con sông ngày xưa sau nhà em giờ không còn thơ mộng mà bốc nặng mùi? Nếu vì nó mà tình yêu đôi ta tan vỡ, em sẽ quyết kiện những ông quản lý môi trường. Hôm anh chở em đi coi xinê mà bị kẹt xe do mấy cái lô cốt, anh đã văng tục. Em giận vì nghĩ anh thô bạo. Nhưng giờ thì em đã hiểu vì lúc nào ra đường cũng nghe quá trời tiếng la ó, cãi cọ. Chịu sao thấu, anh hén?
Cưới em nha anh Tèo! Em hứa sẽ tự tay trồng rau, nuôi gà để anh có bữa ăn sạch. Tự em chăn tằm dệt vải để anh có áo quần không nhiễm hóa chất. Sẽ nấu rượu cho anh uống để không nhiễm mêtanôn. Sẽ đẻ con, nuôi con cho anh bằng dòng sữa không nhiễm mêlamin... Chỉ mong anh cầu hôn em bằng lời cầu hôn không ô nhiễm.
Cưới em nha anh Tèo!
For Noel!
Chà. Chìm trong thi cử và nhiều việc có liên quan đến hiện tại và cả tương lai...
Tuần sau bắt đầu chiến ở VCCI.
Cố lên nào!
Tuần rồi là thời gian của những sự trở về và cũng có cả sự gặp gỡ không trọn vẹn….
Vậy là ba má đã lên tàu về nhà hôm kia rồi.
Hồi kia còn nhỏ, nghĩ mọi chuyện khá giản đơn. Cứ tận hưởng hôm nay mà ít khi nghĩ đến ngày mai. Trong con mắt của mình, cuộc sống dường như còn nhỏ bé lắm, chỉ có anh em gia đình và bè bạn. Chỉ đến khi nào cảm nhận được một nỗi buồn khi chia xa, khi ngắm hoa phượng rơi hay nhìn thấy giọt nước mắt của nhỏ bạn bên gốc me…. Hồi đó, nó nhìn mình với ánh mắt khá kỳ lạ mà mãi sau này mới hiểu là nó là thứ tình cảm gì, rồi mới thấy được là tình cảm đó quá đỗi thiêng liêng đến bây giờ không thể quay trở lại. Để rồi thời cấp 3 tinh nghịch trèo cây hái phượng tặng bạn cùng lớp có lần ngã suýt u đầu thế mà tay vẫn cầm nhánh phượng rung rinh ấy, cầm cho đến khi có người đỡ mình dậy mới thôi…. Sao tự dưng lại nhớ đến những kỷ niệm này nhỉ. Có phải khoảng thời gian gần nửa tháng mà ba má ở HN đã làm con nhớ lại chúng hay không? Có lẽ không hẳn thế mà thực ra, nó là những ký ức, có cả ký ức về gia đình mình nữa. Đã bao lần thấy má khóc, khóc thầm lặng, có khi khóc cho một người không đáng nữa. Đến bây giờ, con vẫn thấy một nỗi buồn nào đó hằn sâu trong mắt của má, mãi không phai. Giá như con là người vô tâm, là đứa con chỉ biết ăn chơi,… thì có lẽ con không thấy hụt hẫng như thế này. Đôi lúc, đôi mắt nói lên tất cả, hằn sâu cả thời gian và không gian đã qua làm cho con nao lòng. Hồi trước, mỗi lần má buồn là con lại hận, hận đến xương tủy,.. Có vui không? Không! Có thấy không khí đầm ấm không? Không! Hoàn toàn không. Và khi đó, con cho rằng, chỉ có đi thật xa thì mới thoải mái hơn. Nhưng con đã lầm. Đến bây giờ con nghĩ lại. Con sẽ luôn cười, luôn làm những điều mà đôi khi con không thật sự muốn, sẽ làm tất cả những gì gọi là có thể làm. Má cứ cố gắng khỏe hơn đi nhé, rồi ra HN, rồi con sẽ chở má đi chơi, đi lăng Bác như lời má đã nói với con khi đang ở viện… Hôm nọ khi lên ga, lòng con se lại và không nghĩ được là có thể cry dễ như thế. Nhưng con đã quay đi, ngược lại và có lẽ má không thấy đâu. Nếu như thời gian có quay trở lại,…
Hình như là một sự chờ đợi xen lẫn hy vọng hơi lâu thì phải. Có đôi lúc cũng quên béng đi ngày vừa qua. Nhưng rồi trong lúc đang ho sù sụ cũng len lên xe bus để đi lên đó. Đi hai chuyến mà cảm thấy dài như đi về quê vậy. Nội Bài thật xa, xa thật đấy…When will we be…?
Tình hình thi cử đang vào giai đoạn nước rút. Vừa kết thúc 4 môn chuyên ngành trong 4 chủ nhật. Từ tuần sau lại bắt đầu liên miên 3 môn một tuần cho đến ngày 06/01/09. Chìm trong thi cử!
Phôi pha…
Vẫn chưa quen với việc không phải đi học. Sáng nay 6h tự dưng lại bật dậy định đi học nhưng ngó sang thấy thằng bạn vẫn còn ngủ ngon lành mới nhớ là mình không phải đi học mấy hôm rồi....
Mấy hôm trc sang blog thằng Quốc mà thấy buồn buồn. Nó viết cái entry về buổi học cuối, đến thằng Cường cũng buồn cơ mà.... Nói chung, dù không nói ra nhưng ai cũng có tâm trạng riêng, cũng đều hướng về một suy nghĩ nào đó về chuyện bạn bè, chuyện học hành... Và hình như bây giờ là cả nỗi nhớ đã bắt đầu đong đầy trong suy nghĩ của từng đứa. Buồn chân buồn tay, và suy nghĩ linh tinh...
Chúc bọn mày thi tốt học kỳ cuối của đời sinh viên nhé. Đến 06/01 là thi xong là mỗi đứa đi mỗi nơi roài. Về quê ăn tết rồi đứa đi thực tập, đứa lên HN viết khóa luận, tháng 6/09 ra trường....
Mấy hôm nay nghe nhiều lần bài Mong ước kỷ niệm xưa... Thằng bạn cho mình nghe bài Cơn mưa mùa đông...
Hôm qua có một người "bạn" ra HN. Chẹp! Không biết có suy nghĩ gì không! Nhưng hình như có sự ko vừa lòng ở đây!
Ngày mai hình như có ai đó về VN!
Ngày kia bố mẹ về quê!
Còn hôm nay thì không thể không viết entry này! Nhớ. Mệt. Đong đầy!
Hôm nay là buổi học cuối cùng của đời sinh viên... Tuần rồi khong đi học được nhưng cũng biết là lớp cũng khá đông, đi nhiều để chụp ảnh kỷ niệm, bàn tán chuyện tương lai. Tuần rồi cũng có khá nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ nhiều, đi nhiều, hò sơ TLBU để chỏng chơ trên mặt bàn phủ bụi. Và cũng thất vọng khá nhiều, nhiều lắm. Bây giờ thì kệ, không nghĩ đến nữa. Không xứng đáng để coi là bạn, chỉ là "người học cùng lớp mà thôi". Lúc đó đã nghĩ là hôm nay sẽ không đi được vì có lẽ sẽ bận. Nhưng rồi hôm nay vẫn đi. Dậy sớm, đến trường khá sớm và ngồi ở bãi cỏ trước nhà C, nhìn nhà A bây giờ chỉ còn là bãi đất trống :)).... Học 4 tiết trôi qua nhanh thật nhanh....
Đi trên đường Pháo Đài, về nhà, thấy hơi nặng trĩu. Tuy biết là chưa xa nơi này đâu, có khi không xa ấy chứ, nhưng vẫn cứ thấy bồn chồn. Chỉ độ hơn nửa tháng nửa thôi là kết thúc kỳ thi HK cuối cùng, mỗi đứa một nơi, mỗi người một ngã,....
Rồi sẽ qua nhanh thời gian này mà thôi. Còn nhiều thứ để lo hơn. Vẫn còn nhớ một câu mà tâm niệm từ lâu: Ý nghĩa của ngày gặp lại là gì, gặp lại không phải để tay bắt mặt mừng mà để thấy là chúng ta còn nhớ về nhau. Chắc chắn là như thế!
And any authentic job is also noble!
Mà hình như thứ 5 này có người về VN thì phải!
Những ngày này chạy như chạy giặc...
Tranh thủ vài giây phút hiếm hoi để online.
Nói chung đã đổi lịch, không phải thứ tư mà là thứ hai, tức là hôm qua. Nhìn chung là ổn cả, không có gì phải lo lắng. Chuyện bây giờ là phải yên tĩnh nghỉ ngơi và chăm sóc thật kỹ. Có lẽ sẽ mất một tuần. Lại như những lần trước. Cũng có những sự khó chịu, những cảm xúc giấu chặt trong lòng, những lần không hiểu nhau,....Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn thì lòng se lại. Hồi trước, vẫn vô tư nghĩ rằng không có cũng được, mình sẽ sống đúng là mình. Nhưng bây giờ, khi những nếp nhăn đã hằn lên, sự già nua của tuổi già làm lòng mình lại phải nghĩ lại cho kỹ càng. Nói chung, sẽ bỏ qua tất cả. Vì dù gì cũng là yêu thương, cũng là gia đình của bản thân mình!
Hình như mấy hôm nay trên lớp đông vui lắm. Cũng đúng thôi, những ngày học cuối cùng của đời sinh viên mà. MÌnh thì ko đi học được nhưng có lẽ sẽ cố gắng đến đc một hôm, dù sao thì cũng nên được gặp gỡ một chút!
Cố lên!