Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2009

Về những chuyện đã qua và cảm xúc còn sót lại!




Không biết từ khi nào đã viết blog theo cái kiểu đánh số. Thấy thì gọn nhẹ, nhanh chóng thật đấy, dưng mà thấy nó không giống mình chút nào. Thôi kệ, thời gian này cũng không có quá nhiều thời gian dành cho những phút vụn vặt, cho nên, vẫn tiếp diễn như thế, nghĩa là vẫn đánh số cho entry của blog, hie hie.

1. Người ta vẫn nói rằng những chuyến đi dài làm ta thấy được nhiều điều hơn, có cả điều rất đỗi bình thường mà cũng rất thân quen. Nó làm ta lội ngược dòng tâm tưởng trở về với quá khứ đã xa xôi. Chuyến đi về quê nào cũng thế, đầy tâm trạng với chặng đường dài gần 1000km. Năm nay, có sự lạ hơn đấy. Mang theo những cảm xúc cuối cùng còn sót lại. Tự cảm nhận rằng, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi là sẽ trôi đi mãi. Chắc chắn là như thế!

2. 2 tuần với những sự im lặng, không gặp gỡ nhiều. Vẫn những công việc cũ, không tên. Lau dọn nhà cửa từ trên xuống dưới, mua hoa tết, đèo má đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp, cúng bái,… 30 tết, sau khi làm thịt xong một đống chén bát dĩa, giặt một đống đồ cho gia đình là đúng 23h30, nước máy cũng vừa báo hết sạch, nhưng đến 24h máy bơm lại chạy ầm ầm. Xong, đi ngủ cho được việc. Thế đấy, năm nay như thế đấy. Nhưng, cũng còn đỡ hơn những năm trước, vì dù sao cũng thấy vui với bản thân mình.

3. 2 tuần, tự giam mình trong nhà. Thời gian này thấy cần suy nghĩ khá nhiều điều nên không muốn gặp ai cả, rất hạn chế. Con người thật lạ kỳ. Nó khiến cho bao điều phiền toái đến, nhưng vẫn kệ chúng, kệ. Cái quá khứ tốt đẹp của một thời cắp sách đến trường đã qua rồi, bây h chỉ còn lại sự suy vong và lụi tàn. 12A và 4H liệu có còn, Mai hồng liệu có còn viết mail cho răng khểnh nói về cái thiếu của cuộc sống hiện tại nữa không? Không, và chúng ta cũng ko thể sống hết mình cho nhau như những ngày ấy. Đã qua rồi thì cho qua đi thôi. Điều cơ bản là có muốn hiểu, muốn rộng lượng và cảm thông hay không mà thôi. Đơn giản vậy thôi nhưng mấy ai hiểu được?

Hình như ba má và mọi người ở nhà xì tin hơn thì phải. Có hôm đang ngái ngủ trong nhà mà nghe bên ngoài phòng khách ba má đang bàn chuyện Lương Mạnh Hải và Tăng Thanh Hà với mấy chú hàng xóm :)), rồi lại đề cạp đến Đẹp từng cm, ba mình khen "đẹp thế" =))

Về nhà được xem lại bộ film Hướng nghiệp của SG. Hồi kia xem film này thích kiểu xây dựng cốt truyện kịch tính, đan chéo sự kiện và tính cách, đặc biệt, nó đúng chất "hướng nghiệp" cho những đứa còn trẻ thơ như mình. Bây h xem lại, thấy cái nghề luật nó cũng chiếm kha khá dung lượng film. Thấy sợ, thấy hứng thú và thấy cũng nhiệt huyết tuôn chảy trong con tim mình. Má nhắc một câu: "làm gì thì làm, liệu còn đường mà về quê đấy nhé". Hơn hết, nó là những toan tính có chút tình người mà thôi. Âu cũng là lẽ thường tình. Cũng đã quyết định cho cái gọi là tương lai gần và xa. Cuối cùng thì ta về ta tắm ao ta mà thôi, đúng không nhỉ. Cho nên, cũng chỉ còn mấy tháng ngắn ngủi ở nơi có những ngày lạnh này mà thôi.

4. Có bao giờ hoa chưa nở mà đã tàn không?

2 nhận xét:

  1. Hoa chưa nỡ thì không thể tàn!
    Cuộc đời phải có ít nhất 1 lần rạng rỡ để rồi bắt đầu lụi tàn chứ anh :)

    Trả lờiXóa
  2. troi !!!! sao con me nhieu tam trang the , me chi mong con dung ve que thoi , o day thinh thoang de me con gap chu

    Trả lờiXóa