Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Let it be

Có những nỗi nhớ nào chợt miên man đến thế. Ngày hôm qua, chỉ mới đây mà thôi, có phải không hả anh?

Những mong ước nhỏ nhoi đang dần lùi xa, xa dần. Nhiều mơ ước cho riêng mình thôi. Cho ai, những ai nữa? Có thể bên mình.

Ngột ngạt trong những tính toán, hối hả trong từng nhịp của cuộc sống. Tôi đang tự trói mình vào những định mệnh cố hữu tự ngàn đời tăm tối.

Chạy, chạy mãi. Có một lúc nào đó ta nhận ra rằng thực ra có rất nhiều ngã rẽ nhưng ta đã không biết hoặc biết mà không muốn, cứ chạy trên những con đường ước định.

Dứt! :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét