Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Có chăng những lúc như thế không?

Có lẽ sẽ có những lúc như thế. Những lúc mà sắp mất đi một thứ nào đó thì người ta mới biết trân trọng hay tiếc nuối. Bình thường sao không quan tâm, sao không để tâm đến những điều nhỏ nhất - cho dù đôi khi lại để ý đến những điều quá to tát. Để rồi bây giờ chán chường trong mê cung đại lộ tuyệt vọng?

Những này đang tự chạy trốn bản thân mình đấy thôi. Mất cân bằng, mệt mỏi, chán chường, suy sụp nặng. Chẳng giải thích được cảm giác này sao lại cứ đến bên mình mãi thế nữa. Nó chỉ ở bên thôi chứ không ở trong, không chạy sâu vào nhưng lại làm ta đau nhói không biết hướng về đâu. Nó là chính nó, là chính ta bên cuộc đời hoại hủy :)

Trà đá

Cho tôi một ly định tâm trà...

1 nhận xét: