Thứ Năm, 31 tháng 1, 2008

Đi ra từ đống đổ nát, đi về nơi hoang tàn

Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Không biết bắt đầu từ đâu nhỉ..Thôi cứ đi từ từ vậy...

Mấy hôm nay ốm nặng rồi nhé, thương không nào? Mỗi tội trời lạnh quá nên không thể khỏi được dù có uống thuốc đầy đủ đến mấy cũng ko khỏi được...Tình hình là cổ họng dần cứng lại, giọng dần mất tiếng rồi, huhu...Nhất quyết phải khỏi ốm trc thứ 7 này để khi về nhà đỡ dặt dẹo thế mà lại lạnh như thế này...Anh ku là hư lắm nhé, bit ốm mà ko hỏi thăm j, hic hic....

=====

Cuối cùng thì ta vẫn là ta thôi. Ta là một là riêng là thứ nhất. cái con người lạnh lùng đến phát sợ. Không ai hiểu, không ai cảm nhận được j cả. Nếu như h này ai cũng nôn nóng, háo hức về quê thì mình lại ngược lại. Sợ lắm cái không khí ấy, nặng nề và não nùng đến phát sợ..Đã bao lâu rồi vẫn không hòa hợp được, vẫn chỉ là những cái nhìn...tuyệt vọng, đầy nỗi buồn. Đôi lúc tự hỏi mình là ai? Đã đi thật xa, ra tận HN để học nhưng sao mình vẫn thấy trống trải thế, vẫn ko bao h trải lòng mình ra với mọi người được, vẫn khép kín, ko ai hiểu, ko ai cảm thông. Dở hơi, điên, hâm, khùng....Chỉ 2 ngày nữa thôi là sẽ lên tàu, sẽ lên tàu. Sao ta mong nghe những tiếng gọi í ới nơi ga tàu quê nhà đến thế, cái mà ta ko bao h có được, ko bao h sở hữu đc. Ko thể trách ta bất hạnh, đó là do ta mà thôi. Mỗi khi lên tàu, chuyển bánh, xâm lấn trong mình là những điều khó diễn tả, không muốn ư, buồn ư, dẹp hết, dẹp hết...TRong ta bây h chỉ còn là nỗi hoài nghi mà thôi. Cuối cùng thi ta vẫn như cũ, không đổi thay gì...

====

HÀ Nội đang thu mình lại, nhỏ nhoi hơn trong cái giá rét buốt tận con tim. Nơi Hà Thành tấp nập, buồn ta ra Bờ Hồ một mình, lẳng lặng như chưa bao h bắt đầu đi vậy, Đi mãi đi mãi đến lúc nhận ra...Cái chốn thành thị này ngột ngạt đến phát ghét, bao nhiu bực bội cứ dồn nén. À, ko phải là bực bội mà là những chân thành đã nhường chỗ cho sự hận thù xâm chiếm...Hận chính mình...

Quê nhà đang chờ đón...

Mặt thứ 2 vẫn đang chờ mình bên kia con dốc cuộc đời...



5 nhận xét:

  1. С.Ф.Ν.G H.Ї.Ё.Цlúc 08:01 31 tháng 1, 2008

    Nơi ấy, từng in dấu chân, có mấy lần trên fố quen. Kô đâu bằng nhà mình em ạ. A muốn về mà kô được này. Vui vẻ đi nhé. Sớm khỏi bệnh, rồi ra HN mang quà cho a nữa chứ.:*

    Trả lờiXóa
  2. có nơi nào bình yên = nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
    Chốn phồn hoa đô hội chưa phải là hấp dẫn đối với mọi con người.
    Nhưng cũng đừng ghét nó
    Học cách iu thương những j mình ghét chẳng phải là tốt hơn sao?
    Tuy ko biết bạn là ai..tình cờ thấy trong friend list và đọc...
    thân

    Trả lờiXóa
  3. Lại ốm rùi à! hic, chắc k phải vì ăn kem chớ?
    hơi hướng của entry đầy cảm xúc, tâm trạng và phần nào đó lãng mạn!
    nơi hoang tàn,đống đổ nát và cả HN lạnh lẽo này nữa, liệu có lúc nào thay đổi dc cảm giác như lúc này của ku k?

    Trả lờiXóa
  4. mỗi chúng ta đều là những kho tàng bí ẩn, và không dễ dàng khám phá hết được ( đôi khi ta còn không hiểu được ta mà), và mỗi người đều có cái gì đó rất riêng, đúng như Q nói, " ta là một là riêng là thứ nhất", Hải cũng biết cái cảm giác này, và lúc này, cậu cần một chỗ dựa hơn là một người ngồi lảm nhảm những lời khuyên triết lý, ăn thật nhiều, quậy thật đã cùng cậu. Là lá la..vì thế tớ sẽ không khuyên hay nói câu gì triết lý đâu..nhưng mừ này cậu bạn tôi, cuộc sống vô thường lắm, sao mà cứ phải chấp mê, thôi thi buông xã hết, sống an nhàn...( triết gấp bội, hahaha)

    Trả lờiXóa