Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

Entry for February 12, 2008




Chiều nay đi cùng với má thăm cô giáo cũ.
Người thầy đã dạy cho mình những con chữ đầu tiên của đời học sinh, nhẹ nhàng và ân cần, đầy ân tình lắm. Bao nhiêu năm rồi, à không, chỉ hơn 2 năm rồi mình chưa về thăm lại cô...Sững sờ, căn bệnh quái ác đã làm mình suýt không nhận ra cô. Cô vẫn từ tốn, ân cần bên thầy - người chồng - người bạn đời của mình cùng ra đón 2 má con mình. Một cảm giác thật ấm áp. NHững kỷ niệm xưa lại hiện về, xen lẫn những giọt nước mắt chợt lăn trên gò mà gầy gò. Cô cũng là đồng nghiệp với má, coi nhau như chị em,...
Có những giá trị xưa cũ đến gờ vẫn còn vẹn nguyên, trường tồn cùng với thời gian. Cho dù bụi đã phủi mờ nhưng cái tâm vẫn sáng, vẫn nóng...Cao quý lắm nghề nhà giáo, cuộc đời dẫu không phú quý nhưng vẫn "sang", vẫn đơn giản đến rạng ngời...
Nhưng có những điều ngẫm lại mà thấy hơi quặn lòng. Chờ ư, đợi ư, sẽ chẳng bao giờ có thể quay trở lại. Những người bạn ngày xưa hồn ở nơi nao?

Chợt nhớ đến những vần thơ của một đứa bạn:

"Viết tặng cô vần thơ
Khi đêm về yên ả
Đất nước quê hương tháng ngày vất vả
Mỗi đời người như một khúc dân ca"

Quê nhà ngày càng lạnh, hôm nay 14 độ cơ đấy. Tết mà, lạnh thì cũng lắm vui nhưng cũng lắm buồn nhỉ. Chợt một cơn gió thoảng qua tuy nhẹ mà như dồn dập từ trong tim, lòng tôi lại nhớ đến những điều thầm kín vốn đã ngủ quên trong lòng mình, giờ lại trỗi dậy đến nao lòng. NHững điều xưa cũ vốn như một khúc ca, lúc ai oán, lúc rạo rực. Tất cả đều vĩnh cửu. Con người ta đã chôn giấu quá lâu bản thân mình ở đâu đó, rồi có lúc lại sực nhớ. Trong bóng đêm tôi về...

Hà Nội có lẽ vẫn lạnh nhỉ. Nhưng mình vẫn náo nức để ra, để nhớ...

2 nhận xét:

  1. TRong bóng đêm tôi về...

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết thật cảm động anh nhỉ! Thế nhưng em mãi ko thể đồng cảm cùng câu này: "Hà Nội có lẽ vẫn lạnh nhỉ. Nhưng mình vẫn náo nức để ra, để nhớ..."
    Sao lại nao nức hả anh? Em không thể hiểu! Quê hương ơi, không lẽ lỗi hẹn à?

    Trả lờiXóa